Từng nhịp chân rơi nhanh trên hành lang trơn mịn.
Viễn Kỳ vội vã bước vào phòng.
Trông thấy Tử Yên vẫn bình an vô sự, chàng cố nén tiếng thở phào.
Ánh mắt Tử Yên mơ hồ dán chặt ngoài cửa sổ. Tâm hồn lửng lơ quyện đổ vào khoảng lặng tờ trước mặt, đến ngay cả tiếng mở cửa chát chúa như đập vào tai cũng chẳng buồn màng tới.
Viễn Kỳ bước đến bên Tử Yên, dáng vẻ không giấu được sự khẩn trương:
-Nào! Đứng lên ta xem xem có bị thương chỗ nào không?
Tử Yên bất giác nhìn sang.
-Bị thương? – Nàng ngơ ngác lặp lại. – Tôi khi không sao lại bị thương?
-Chẳng phải sáng nay suýt nữa thì bị xe ngựa đâm trúng rồi sao?
Tử Yên tròn mắt ngạc nhiên:
-Sao huynh biết?
……………
Có trời mới biết khi hay tin này từ một người bằng hữu, Viễn Kỳ đã thất kinh bạt vía đến mức nào? Chẳng còn kiên nhẫn nghe nốt câu “nhưng rất may, nương tử của huynh không sao”, chàng liền tức tốc hồi phủ. Đầu óc quay cuồng với hàng ngàn lời tự vấn, tự trách, cùng những mường tượng cực kì đáng sợ.
-Mẹ! – Viễn Kỳ thốt lên khi vừa bước chân vào cổng. – Tử Yên thế nào rồi?
Dương Phu nhân chưng hửng đáp lời:
-Thế nào là thế nào? Vẻ mặt con như vậy là sao?
-Tử Yên có làm sao không? Nàng ấy đâu rồi mẹ? – Viễn Kỳ dồn dập truy hỏi.
-Con cuống cái gì? - Giọng điệu Dương phu nhân choáng đầy sự khó hiểu. – Nó đang ở trong phòng, khỏe mạnh bình thường, nào có việc gì đâu.
Viễn Kỳ thoáng khựng lại, tâm tình đã phần nào lắng xuống.
Có lẽ mọi chuyện không xấu như chàng nghĩ.
……………..
Tảng lờ câu hỏi của Tử Yên, Viễn Kỳ nói với vẻ trách móc:
-Cô thật là…Ta nói có sai không? Hễ ra đường là y như rằng có chuyện.
-Ngoài ý muốn mà. – Tử Yên tiu nghỉu lầm bầm. – Tôi không sao, cũng chẳng bị trầy xước gì hết.
Thấy Tử Yên có đôi chút kì lạ, Viễn Kỳ thoáng dịu giọng:
-Sắc mặt cô trông khó coi quá. Có thật là không bị gì không?
-Tôi đã bảo không sao rồi mà. Huynh phiền quá! – Tử Yên đột nhiên gắt gỏng.
Lời nàng nói như tát nước vào mặt, khiến Viễn Kỳ cũng nổi cơn tự ái, chàng lớn tiếng:
-Này! Ta quan tâm nên mới hỏi, thái độ của cô như vậy là sao?
Tử Yên ngang ngược đáp:
-Tôi có thế nào cũng là chuyện của tôi. Ai mượn huynh quan tâm, ai cần huynh hỏi tới.
Viễn Kỳ nhìn Tử Yên, ánh mắt hơi sững sờ như chuồn chuồn đạp nước, rồi lập tức tĩnh lặng tựa đêm bạc chốn rừng già.
Đúng vậy.
Một Lâm Tử Yên chàng vốn dĩ đã không còn lạ lẫm.
Một Lâm Tử Yên có đôi lúc hiền lành, ấm áp như những vệt nắng mai xuyên thấu vào lòng chàng.
Tự do.
Ngang nhiên, chẳng hề xin phép.
Nhưng có khi lại lạnh lùng, tàn nhẫn tựa một quả cầu gai, sẵn sàng làm chàng bị thương mà không cần động thủ.
Nghĩ ngợi nhiều như vậy…
Lo lắng nhiều như thế…
Để cuối cùng đổi lại những lời này.
Thôi…
Thôi vậy.
Nhìn Viễn Kỳ lặng lẽ bước ra ngoài. Bờ vai rộng như vác cả màn đêm. Lòng Tử Yên bất giác chùng xuống.
…
Tiếng sáo giữa đêm đông ngân lên nghe khắc khoải.
Nhạc lục phiêu nhẹ, đỗ hờ trên những đốm sáng rồi tung hứng phi vút lên cao.
Ảo não.
Tử Yên khẽ đạp chân trên phiến lá khô. Âm thanh đứt gãy điểm vào khúc du tấu một vết cắt vô hình.
Tiếng sáo ngưng bặt.
Tử Yên rụt rè bước đến chỗ Viễn Kỳ, do dự mãi một lúc mới ngồi xuống cạnh chàng. Nàng ngập ngừng lên tiếng:
-Lúc nãy… là tôi không phải. Tôi… không nên lớn tiếng với huynh.
Viễn Kỳ không hề có ý đáp lời, chỉ nhẫn nại lắng nghe.
-Tôi biết huynh lo lắng cho tôi. Nhưng…Thật tình tôi…Tôi không cố ý nói ra những lời đó…Tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại như vậy. Coi như là tôi sai. Huynh đừng để bụng. Có được không?
Những nốt trầm vẫn điềm nhiên giao thoa giữa hai chiếc bóng cắt hình trên đá tảng, nhưng bức bình phong chắn ngang dường như đã biến mất. Bầu không gian bung mở, phần phật thổi bay khoảng u tịch trĩu lòng.
Nỗi ngượng ngùng ban đầu dần dần được xóa bỏ. Đối diện với sự yên lặng kiên nhẫn nơi Viễn Kỳ, Tử Yên hiện bỗng cảm thấy rất an toàn. Tâm tình như một người đi mưa thình lình tìm được chỗ dừng chân, chỉ muốn nép mình trốn tránh, chối bỏ những giọt muộn phiền đang nhớp nháp phủ khắp cơ thể.
-Huynh biết không…Ai cũng có một quá khứ… – Lời Tử Yên nhẹ nhàng xen hòa cùng từng đợt gió thoảng. -…quá khứ ấy có thể là những hồi ức vô cùng đẹp đẽ, mà chỉ cần nghĩ đến cũng đủ khiến ta cảm thấy đau lòng. Bởi ta hiện giờ chỉ có thể nhớ, chỉ có thể hồi tưởng, mà chẳng cách nào níu giữ được…
-Quá khứ của cô…- Viễn Kỳ vô cảm hỏi. – … có hắn?
Phớt lờ vẻ mặt thảng thốt của Tử Yên, Viễn Kỳ lãnh đạm gợi nhắc:
-Vĩnh Huy?
Tử Yên sững sốt nhìn Viễn Kỳ, cố gắng thốt ra vài từ sứt mẻ giập vỡ:
-Làm sao… huynh… ?
Ánh mắt chàng váng vất lớp sương mờ:
-Cô trong mơ vẫn thường nhắc đến cái tên này. Thế nào? Tình lang của cô?
Hai chữ “ tình lang” khiến Tử Yên bất giác đỏ mặt. Nàng chưa từng nghĩ sẽ gọi Vĩnh Huy như thế. Cảm giác có gì đó lạ lẫm.
Viễn Kỳ đột nhiên co cụm tay lại.
-Anh ấy… à…huynh ấy…là một người đặc biệt…Thật sự…rất đặc biệt.
Nắm tay chàng bất thình siết chặt.
Những góc sâu lắng nhất trong tâm hồn Tử Yên lần lượt được lật mở.
- Tôi không biết như thế nào, nhưng…nhưng khi huynh ấy cười, tôi cảm thấy như mặt trời đang rọi thẳng vào lòng… Khi huynh ấy bên cạnh, tôi cảm thấy… ngay cả gió dường như cũng ngừng thổi.
Các đốt xương tay của Viễn Kỳ bắt đầu trắng bệch.
Chung quanh Tử Yên ngập tràn sắc hồng rạng rỡ.
- Đôi khi tôi chẳng cần lên tiếng, huynh ấy cũng sẽ hiểu tôi đang nghĩ gì. Huynh ấy luôn chiều theo những ý muốn con trẻ của tôi. Huynh ấy…
-Đủ rồi! –Viễn Kỳ đột ngột cắt ngang. Ngữ điệu điềm nhiên, không nghe ra xúc cảm nào rõ rệt. Nhưng bất giác khiến lòng người cảm thấy tê dại.
Ngắm đôi mắt đen láy đang trợn to chưng hửng, chàng nhếch môi, cười tựa không cười. Cơ hồ như một khối băng vững chãi, vừa lạnh lẽo âm u, vừa thâm trầm gai góc.
-Thật không phải vì làm cô mất hứng. Nhưng ta không thể không nhắc cho cô nhớ. Cô bây giờ đã là người Dương gia, là nhi nữ đã có chồng. Cô nghĩ mình lúc này có tư cách để tơ tưởng đến một nam nhân khác sao!?!
-…
Lời Viễn Kỳ như cảnh tỉnh Tử Yên, khiến đôi đồng tử của nàng chợt nở to hết cỡ.
Đúng vậy.
Nàng bây giờ vốn không có tư cách để nghĩ về Vĩnh Huy.
Nàng bây giờ, đã không còn như trước.
Nàng bây giờ là nhi nữ đã có chồng.
Nàng bây giờ…
Cố lấp liếm những hoang mang vừa đào thông, Tử Yên đứng phắt dậy, ương bướng cãi lại:
-Dâu Dương gia vốn chỉ là hư danh, hôn sự của chúng ta ngay từ đầu cũng chỉ là giao kèo. Huynh lấy quyền gì can thiệp vào suy nghĩ của tôi?
-…
Viễn Kỳ thoáng lặng người.
Hư danh?
Giao kèo?
Thì ra…
Mối quan hệ với chàng trong mắt nàng, chỉ vô nghĩa và hời hợt như thế.
Thì ra…
Từ trước đến nay, đều do chàng tự suy nghĩ quá nhiều.
Vậy mà chàng đã…
Hy vọng…
Viễn Kỳ khẽ nhắm mắt.
Tiếng lá hanh khô vẫn đều đặn đong đưa trên những tàng cây.
Cảm giác hụt hẫng này…
Cảm giác ngột ngạt này…
Hình như… đang len lỏi gặm mòn trái tim chàng.
Tử Yên chớp chớp mắt, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Viễn Kỳ.
Nàng bỗng nhiên bị dọa cho giật mình, bất giác lùi lại.
Nhìn nụ cười hiện ngự trị trên khóe môi lãnh đạm ấy, Tử Yên thấy cả người chợt run lên thật khẽ. Cơn lạnh đột ngột ập tới từ sâu thẳm bên trong. Chẳng rõ nguyên nhân.
Dường như là mỉa mai.
Là giễu cợt.
Mà cũng là…
Xót xa.
Viễn Kỳ điềm đạm lên tiếng:
-Vậy… cô lấy quyền gì bắt ta… phải nghĩ về cô…nhiều như vậy!?!
-…
Tử Yên phút chốc ngây người như vừa nghe phải một điều gì hết sức mơ hồ. Điệu bộ ấy, câu hỏi này, tựa hồ hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.
Huynh nói vậy rốt cuộc có ý gì?
Chẳng cần biết ý tứ trong câu hỏi của chàng, bởi không muốn để mình bị thua thiệt, Tử Yên liền tìm lời đáp bừa:
-Huynh ăn nói vô lí vừa thôi. Tôi bắt huynh nghĩ về tôi khi nào?
Viễn Kỳ bất thình khom người, vòng tay khóa lấy Tử Yên, ép nàng vào thân đại thụ bên cạnh. Gần đến nỗi nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được bá khí đang tỏa ra từ chàng. Tử Yên ấp úng nhắc nhở:
-Huynh…huynh định làm gì? Huynh muốn làm gì đấy?
Viễn Kỳ lạnh lùng gằn giọng:
-Cô bây giờ là nương tử của ta, ngoài ta ra, cô không được phép nghĩ về ai khác. Một - chút - cũng - không!!!
Dứt lời, Viễn Kỳ liền gấp gáp rời đi, để Tử Yên vẫn chưng hửng đứng đấy, hòa cùng tiếng gió đêm cứ thì thầm mông lung.