Tử Khúc

Màn đêm đẫy đà mềm mượt, lơ thơ tung rải ngàn nụ hoa trắng muốt.
Tuyết lay lắt bám trụ trên cành khô.
Tuyết dịu dàng dệt thảm giữa sân vườn.
Tiếng đàn bầu từ xa vọng đến, tinh kết thành muôn giọt não nề, làm không gian như nhuốm màu sầu muộn.
Tử Yên đang đi dạo một mình. Nàng muốn khám phá hết những nơi mình chưa biết trong trang viên này, để về sau dễ bề lui tới. Từng bước chân rơi chậm trên hành lang quạnh vắng. Tử Yên thẫn thờ nhìn tuyết bay ngập trời, bao cảm xúc lắng đọng bất giác lại nổi lên. Nàng cố thu người trong chiếc áo ấm, rồi vội vã rời đi, trước khi những suy nghĩ vẩn vơ kịp phát hiện ra nàng.
Đôi chân Tử Yên vô thức dừng trước phòng nãi nãi. Nàng đang cân nhắc liệu có nên vào trong, chào hỏi người một tiếng cho phải phép. Tiếng trò chuyện bỗng chốc vang lên khiến nàng thoáng ngập ngừng. Thiết nghĩ không nên làm phiền bà lúc này, Tử Yên toan quay lưng bỏ đi.
Rất đột ngột…
Nàng dường như vừa nghe thấy tên mình.
Vào lúc ấy.
Phụng Loan thoải mái tựa vào ghế. Bà từ tốn nhấp một ngụm trà, đoạn lên tiếng gợi nhắc:
-Viễn Kỳ, cháu lâu lâu mới đến Lục Thành, nên cùng Trúc Nhã ra ngoài nhiều một chút. Nếu không tình huynh muội sẽ nhanh chóng lợt lạt.
Viễn Kỳ lặng im không nói. Phản ứng ấy khiến Phụng Loan lầm tưởng, chàng đã âm thầm đồng ý. Bà vui vẻ tiếp lời:
-Nha đầu ấy thỉnh thoảng lại chạy đến chỗ ta, một tiếng Viễn Kỳ, hai tiếng Viễn Kỳ. Xem ra nó thật sự rất quý mến cháu.
Viễn Kỳ vẫn tiếp tục chọn giải pháp im lặng. Còn Phượng Loan thì vô cùng mừng rỡ. Bà không tiếc lời khen ngợi Trúc Nhã. Cuối cùng, Phượng Loan đề nghị:
-À! Hay là… ngày mai để ta bảo Trúc Nhã sang đây, nấu cho cháu món cháo đậu xanh mà cháu thích ăn nhất. Còn nữa, trời cuối đông rất lạnh, ta sẽ nhân tiện nói với nó may cho cháu thêm một chiếc áo ấm…
Mi tâm Viễn Kỳ lúc này đã chau lại hết cỡ. Dường như không nhịn thêm được nữa. Chàng đường đột cắt ngang, ngữ điệu thập phần bất mãn:
-Nãi nãi, Tử Yên là nương tử của cháu, không phải Trúc Nhã. Những việc kia vốn không cần phiền đến muội ấy. Cháu ăn thế nào, cháu mặc ra sao, tất cả đều đã có Tử Yên lo liệu.
Phụng Loan càng nghe càng cảm thấy không vui. Bà trước giờ luôn hết mực yêu thương Trúc Nhã. Nên trong lòng Phụng Loan, danh xưng cháu dâu của Dương gia ngoài nàng ra tuyệt không thể rơi vào tay ai khác. Thấy Trúc Nhã và Viễn Kỳ càng lớn càng thân thiết, Phụng Loan không giấu nỗi vui mừng. Những tưởng hôn sự giữa hai nhà Thường – Dương chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng trời không chiều lòng người, khi một ngày bà bỗng nhận được tin Viễn Kỳ sắp thành hôn cùng Tử Yên – một tài nữ Lương Châu danh giá. Dù Phụng Loan có cật lực phản đối, nhưng Viên Trung vẫn không hề đổi ý, vì lí do tử vi của Viễn Kỳ và Trúc Nhã không hợp nhau. Đối với Viễn Kỳ, Trúc Nhã bất luận thế nào cũng chẳng thể trở thành chánh thất. Bởi vậy, dù rất không cam tâm nhưng Phụng Loan chẳng thể làm gì được. Cũng bởi căn nguyên ấy, nên trước khi Tử Yên về làm dâu, lòng bà đối với nàng vốn đã không thuận mắt. Phụng Loan nhân lúc Viễn Kỳ vừa nói tới Tử Yên, liền thốt ra những suy nghĩ trong lòng:
-Nhắc đến Tử Yên mới nói, ta thấy nha đầu ấy vừa mỏng manh, lại yếu ớt, không dẻo dai, đầy đặn như Trúc Nhã. Thử hỏi nữ tử như thế, sao có thể sinh cho ta một đứa cháu khỏe mạnh? Chẳng trách hai đứa thành thân lâu như vậy, mà Dương gia đến nay vẫn chưa có hỷ tin.
Viễn Kỳ không giấu nỗi ngạc nhiên. Đây là chuyện trước giờ chàng chưa hề nghĩ đến. Trong nhất thời có chút không thuận tai, Viễn Kỳ cao giọng nhắc nhở:
-Nãi nãi, chúng cháu thành thân chỉ mới hơn nửa năm, nhanh như vậy làm sao có hỷ tin?
-Nửa năm mà bảo nhanh! – Phụng Loan lớn tiếng hạch sách. – Ta cho cháu biết, nãi nãi đây chỉ một tháng sau khi xuất giá là đã có tin vui. Mẹ cháu từ lúc về làm dâu nhà, ba tháng sau cũng đã có hỷ sự. Cháu còn chần chừ đến bao giờ? Chẳng lẽ chờ tới ngày ta gần đất xa trời, mới để ta được dịp bế cháu?
Viễn Kỳ đoạn dịu giọng, cố trấn an nãi nãi:
-Việc này kì thực không thể nôn nóng. Nãi nãi, bà nhất định sẽ sống đến trăm tuổi. Tới lúc ấy, hài tử của cháu có lẽ đã khôn lớn thành người. Bà đừng sợ sẽ không thể bế cháu.
Lời Viễn Kỳ nhất thời không thể làm Phụng Loan nguôi ngoai. Kì thực đượcchứng kiến một sinh linh chào đời, được bồng bế trên tay tiểu oa nhi xinh xắn là niềm vui khôn cùng của các bậc làm ông làm bà, làm cha làm mẹ. Tuy Dương Lỗi là trưởng tôn, nhưng biết chàng bận bịu việc bán buôn, lại chưa có đối tượng phù hợp, nên Phụng Loan cũng chẳng muốn đốc thúc chuyện hôn sự của chàng. Nhưng Viễn Kỳ thì khác. Chàng đã có sẵn một thanh mai trúc mã, yêu kiều giỏi giang, cùng nhau lớn lên, tâm đầu ý hợp, lại hết sức được lòng mọi người trong Dương phủ. Nữ tử tốt như vậy, Phụng Loan nhất quyết không để vụt khỏi tay. Bằng mọi giá bà phải tác thành hôn sự này. Thế là một lần nữa, Phụng Loan lại kéo Trúc Nhã vào câu chuyện của mình.
-Ta thật sự không hiểu, Trúc Nhã vừa xinh đẹp, lại hoạt bát thông minh. Hơn ai hết, nó đối với cháu là toàn tâm toàn ý. Tại sao cháu một chút cũng chẳng chịu để ý đến Trúc Nhã?
Viễn Kỳ lạnh lùng nhìn Phụng Loan, chàng quả quyết:
-Cháu bây giờ đã thành gia lập thất. Xin nãi nãi đừng cố gán ghép cháu với muội ấy thêm nữa.
Phụng Loan vẫn tỏ ra cố chấp:
-Tuy cháu đã thành thân, nhưng Trúc Nhã đối với cháu vẫn hết mực quan tâm, một lòng một dạ. Nữ tử tốt như vậy, bây giờ biết đi đâu tìm? Cháu đúng là… có phúc mà không biết hưởng!
Viễn Kỳ không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này. Chàng cần một điểm kết, chấm dứt mọi sự tại đây, đồng thời cắt đứt luôn chủ ý vô lí của nãi nãi, để ngày ngày không còn phải nghe bà góp lời ngọt nhạt, ép mình theo thế này, buộc mình làm thế kia. Viễn Kỳ hít một hơi sâu. Chàng nghiêm nghị hỏi:
-Nãi nãi rốt cuộc muốn thế nào? Xin bà cứ nói thẳng!
Phượng Loan kì thực cũng chán cảnh phải vòng vo dông dài. Giọng bà uy quyền như ra lệnh:
-Ta không ngại nói thật với cháu. Ta muốn Trúc Nhã là cháu dâu của ta, là thứ thê của cháu.
Dù đã đôi phần đoán được ý nãi nãi, nhưng khi nghe chính miệng bà nói ra, Viễn Kỳ vẫn không khỏi sững sờ.
-Nãi nãi, chẳng phải ngay từ đầu, hôn sự của cháu và Trúc Nhã không thể tiến hành, là do tử vi của cả hai không hợp nhau. Bây giờ sao bỗng nhiên bà lại muốn chúng cháu thành thân?
Trong đôi mắt Phụng Loan hiện lên vẻ thâm sâu. Tay gõ gõ lên thân chung trà được trang trí tinh tế, bà từ tốn vạch trần:
-Cháu đừng hòng qua mặt lão bà này. Quẻ tử vi trước đây có bảo, số Trúc Nhã không được làm chánh thất, nhưng vẫn có thể trở thành thứ thê.
Viễn Kỳ bất bình nói:
-Nãi nãi, đối với Trúc Nhã mà nói, như vậy quá thiệt thòi.
Phụng Loan đưa mắt nhìn ngọn đèn leo lét. Mùi trầm hương mà bà vốn yêu thích vẫn bẽn lẽn vờn quanh. Thong thả uống cạn tách trà, Phụng Loan điềm nhiên bảo:
-Trúc Nhã đối với cháu rất tốt, chắc chắn chuyện danh phận nó sẽ không để tâm. Khi Trúc Nhã về làm dâu nhà này, ta đoan chắc mọi người ai cũng sẽ yêu thương, quý chuộng nó.

Bên ngoài căn phòng ấm, gió lạnh thổi từng cơn.
Tử Yên bất giác đưa hai tay ôm ngực, miệng bắt đầu thở dốc. Ánh đèn lồng vắt vẻo trên trần nhà soi tỏ một khuôn mặt trắng bệch. Âm thanh trò chuyện trong phòng lúc này bỗng trở nên chói lói. Từng câu từng chữ như những tiếng đổ vỡ, đốc thúc vào màng nhĩ mong manh của Tử Yên.
Nàng không chịu được nữa.
Thật sự không thể chịu được nữa.
Tử Yên thẫn thờ rời khỏi gian phòng thoang thoảng mùi trầm hương.
Bước chân nàng mỗi lúc một nhanh.
Tuyết rơi dày bám đầy trên vai áo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui