Tử Yên cẩn trọng bưng mâm cơm đặt xuống bàn. Nàng khẽ cúi đầu, chậm rãi nói:
-Nãi nãi, người dùng bữa ngon miệng. Cháu xin phép lui trước!
Tử Yên vừa dợm bước rời đi, cánh tay nàng liền đã bị giữ chặt.
Viễn Kỳ nhìn khắp bàn một lượt. Đáy mắt chàng khẽ động. Đây tất thảy đều là món chàng thích. Vẫn không hề buông tay Tử Yên, Viễn Kỳ lạnh lùng nói:
-Đã cất công mang lên, tại sao không ngồi ăn cùng ta và nãi nãi?
Trước mặt nãi nãi, Tử Yên chẳng dám hành động khinh suất. Nàng mỉm cười yếu ớt, gượng gạo đáp:
-Tướng công, thiếp thấy trong người không khỏe, muốn vào phòng nghĩ ngơi.
Viễn Kỳ trông theo bóng Tử Yên dần khuất sau rèm cửa, rồi nhìn lại mâm cơm lần nữa. Toàn bộ đều do nàng tự làm. “Kì thực là vì sao?”
Những xúc cảm trong chàng còn chưa kịp lắng xuống, nay bỗng nhiên lại trở nên xao động.
………..
Tử Yên một mình đứng bên bếp, nhìn rau quả xanh tươi chất trong rổ. Nàng liền bắt tay vào nấu nướng, nhưng tâm tình lại gửi tận mây xanh. Đến khi hoàn thành xong, Tử Yên mới giật mình nhận ra, bản thân đã vô thức nấu nên những món mà Viễn Kỳ thích nhất. Chính nàng cũng chẳng rõ vì sao.
……..
Tử Yên nằm xoay mặt vào tường.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi từ Nhuyễn động trở về, quan hệ giữa nàng và Viễn Kỳ vẫn vô cùng tồi tệ, cơ hồ không cách nào cứu vãn. Cả hai hầu như không hề mở miệng nói với nhau câu nào, duy chỉ mới hôm nay.
Giọng Viễn Kỳ đối với Tử Yên, từ lúc nào đã lạnh nhạt như vậy?
Cuộc trò chuyện tối đó hiện vẫn còn dang dở. Chẳng ai đủ can đảm kết thúc tất cả. Dù là Tử Yên, hay Viễn Kỳ. Những lời làm đau lòng nhau vẫn còn đó. Những câu hỏi không có lời đáp vẫn còn đó. Dằn vặt. Đay nghiến.
Đối với Tử Yên, Viễn Kỳ đã buông xuôi, đã quyết tâm từ bỏ?
Phải chăng vì Trúc Nhã, Viễn Kỳmới không cần Tử Yên?
Tử Yên chợt co cụm người lại. Hơi ấm từ Viễn Kỳ truyền sang khi nãy, vẫn còn lưu trên cánh tay nàng, ôn nhu nhưng xa lạ. Hiện giờ mỗi lúc nhìn thấy nhau, điều còn đọng lại giữa cả hai, là khoảng trống nặng nề, xa cách.
Từ bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa. Bóng dáng bé nhỏ của Đan Nhi nhanh chóng ùa vào phòng. Không đợi Tử Yên kịp lên tiếng, Đan Nhi đã líu ríu mở lời:
-Nhị thiếu phu nhân trong người không khỏe sao? Đây! Cháo yến mạch vẫn còn nóng hổi. Người ăn vào sẽ thấy dễ chịu ngay.
-Cháo yến mạch? – Tử Yên nhìn bát cháo thơm lừng, đang bốc khói nghi ngút. Vẻ mặt không giấu nổi ngạc nhiên, nàng cao giọng hỏi. – Đan Nhi! Em nói cho ta biết, cháo yến mạch này ở đâu mà có?
Thái độ của tiểu a đầu bỗng trở nên ấp úng. Đan Nhi đáp qua loa:
-Là… là em ra ngoài mua. Nhị thiếu phu nhân đừng nên hỏi nhiều. Người mau ăn đi cho nóng. Em xin phép trước!
Vội vàng tựa hồ một làn gió bất chợt, Đan Nhi chớp mắt đã biến mất. Để lại Tử Yên hiện vẫn còn ngẩn ngơ.
Cháo yến mạch có tác dụng giải nhiệt, bồi bổ cơ thể, mùi vị lại thuộc hàng thượng phẩm. Nơi bán được loại cháo hảo hạn này duy chỉ có một quán, nằm cách đây khá xa. Đi một quãng đường dài mà vẫn giữ cho cháo còn ấm nóng, chắc chắn Đan Nhi đã cưỡi ngựa đến đó, và tài cưỡi ngựa phải vô cùng thành thục. Hiển nhiên nàng không tin nha đầu này làm được điều ấy.
Vị cháo tan nơi đầu lưỡi khiến Tử Yên cảm thấy ấm lòng. Đây là lần đầu tiên sau bao ngày nàng thấy mình ăn ngon như thế.
Bát cháo này, là ai đã cất công mua về, Tử Yên rốt cuộc cũng có thể đoán ra.
……..
Chiều về trong nắng nhạt.
Vài giọt mật vàng ươm đong đưa trên những nhánh cây khô, thưa thớt, rơi vãi, rồi mất hút. Từng áng mây nhuộm trắng cả bầu trời, tinh tế ẩn trong bầu không khí dịu nhẹ mà tinh khôi.
Tử Yên khệ nệ vác một chậu quần áo to tướng ra bể nước.
Lạnh.
Cái rét ngọt của những ngày cuối đông vẫn vô cùng nồng đậm.
Tử Yên giật bắn người khi cho tay vào chậu. Chẳng ai bảo nàng giặt quần áo trong tiết trời giá buốt. Chỉ là… Tử Yên muốn được làm gì đó. Nếu cứ mãi ngồi yên một chỗ, nàng sớm muộn cũng sẽ phát điên.
Tuyết bắt đầu rơi.
Những bông tuyết mềm mại tựa bông xốp, ngả nghiêng chao lượn rồi nghịch ngợm đáp xuống vai Tử Yên.
Chỉ trong chốc lát, tuyết bỗng rơi dày hơn.
Bụi tuyết lấm tấm trên mái tóc Tử Yên. Tuyết dềnh dàng, tan nhanh khiến nước trong chậu thêm phần buốt lạnh. Nàng chẳng buồn để ý, chỉ chuyên tâm vào công việc của mình.
Một chiếc bóng bất thường chợt vây quanh Tử Yên. Mặc dù tuyết vẫn rơi không ngớt, nhưng chẳng còn bông tuyết nào cả gan quấy nhiễu nàng. Tử Yên bỗng thấy lạ. Nàng dừng tay và vội ngẩng đầu lên. Hình ảnh đập vào mắt khiến Tử Yên xốn lòng. Hai tay nàng vô thức nắm chặt. Đôi đồng tử tự dưng thấy cay cay. Sau một thoáng ngần ngại, Tử Yên lại cúi gằm mặt xuống.
Giữa khoảnh sân rộng lớn, những tinh thể trắng xóa vẫn không ngừng nhảy múa. Dưới vòm trời mềm mượt tựa nhung tơ, thoáng dáng ai đang lặng lẽ đứng chờ. Vóc hài cao lớn, thân vận bạch y. Tay chàng cầm chiếc dù giấy giản đơn. Bóng dù nghiêng mình, ôm trọn nữ tử đang ngồi ngay bên cạnh.
Tuyết vẫn rơi dày. Chàng vẫn đứng đấy. Bóng dù vẫn nghiêng nghiêng bất động. Chỉ có tâm tư chàng cứ không ngừng dậy sóng.
Những khoảnh khắc giày vò nhau thế này, đến bao giờ mới có thể chấm dứt?