Tần Sinh đá bay người máy khiến cho tất cả họ hàng ở đây kinh ngạc bất ngờ trố mắt nhìn.
Vậy mà anh dám sút bay sản phẩm khoa học kỹ thuật phức tạp tinh xảo trị giá một triệu bốn trăm ngàn.
“Cậu làm cái gì thế?”
"Điên rồi!"
Mà người máy bị đá bay cách xa mười mấy mét vừa hay đáp đất ở trước mặt Triệu Ung đang nhắm mắt.
Giống như đã thương lượng với nhau từ trước.
Triệu Ung bất ngờ trợn mắt hổ, dang hai tay ra trước thành tư thế tóm thuận tay, lập tức túm lấy người máy kia.
Người máy chập mạch trở nên không kiểm soát được, nó không ngừng giãy giụa, gào rống, quay đầu cắn, đã sớm mất đi bộ dáng đáng yêu, thậm chí còn không giống một sản phẩm mà giống một con quái vật dữ tợn đáng sợ.
Triệu Ung thẳng tay kẹp thân thể của nó giữa hai chân như cột đình, bàn tay to như cái xẻng vặn chặt đầu nó, cơ bắp trên cánh tay dùng sức.
Răng rắc một tiếng, luồng khói lập tức bốc lên, đầu nó bị vặn lìa khỏi xác, lúc này người máy mới dừng động tác.
Mọi người nhìn đến há mồm trợn mắt, không biết tại sao.
“Chuyện… Chuyện gì thế này?”, người đầu tiên lên tiếng hỏi lại chính là Lâm Nhất Thần đã tặng người máy.
Trên mặt gã có vẻ kinh hoảng, sắc mặt trắng bệch.
“Chuyện gì xảy ra anh không biết à?
Nói thật đi, rốt cuộc thứ này ở đâu ra?”, Tần Sinh nghiêm mặt khó nén tức giận nói.
“Cái đó… cái đó…”, Lâm Nhất Thần nhất thời nghẹn lời, mặt xám như tro.
Gã hoàn toàn không muốn trả lời.
Bởi vì gã cảm thấy chột dạ.
Đây hoàn toàn không phải cái gì mà gã nhờ bạn làm việc trong công ty khoa học kỹ thuật đứng đầu chế tạo ra.
Đối với gã mà nói, đó là một người “bạn” cực kỳ cường thế, bất kể là mọi mặt tài chính, quyền thế đã đưa cho gã.
Về phần người bạn kia xuất phát từ mục đích gì, gã cũng không dám hỏi, chỉ biết nghe mệnh lệnh của kẻ đó, lấy thứ này đi làm quà sinh nhật cho Tần Hi Hi.
Ban đầu khi gã thấy vật này vô cùng vui mừng, cảm thấy một người máy có độ mô phỏng cao như vậy, bộ dáng cũng được chế tạo giống y như Hi Hi, không có gì hợp hơn với cô bé, cho nên đặc biệt tặng nó cho cô bé vào ngày sinh nhật.
Nhất định có thể khiến Hi Hi vui sướng, cũng mượn điều này để lấy lòng Ngu Đình.
Không ngờ kết quả lại như thế này...!
Mọi người đều đã nhìn ra người máy này có tính sát thương rất mạnh, cũng chỉ có dạng người cao hơn hai mét như Triệu Ung đứng đó như một tòa tháp, cực kỳ cường tráng mới có thể khống chế được nó.
Nếu không, lúc chỉ cô bé bốn tuổi như Tần Hi Hi một mình đối mặt với nó, nếu người máy nổi cơn điên, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Tần Sinh nghiêm mặt nói: “Lúc tôi sinh nhật năm tuổi cũng nhận được một món quà tương tự như vậy, là sản phẩm người máy đầu tiên được chế tạo của công ty khoa học kỹ thuật máy mà gia tộc Hách Liên tạo ra.
Lúc đó tôi cũng giống Hi Hi, vô cùng thích nó.
Cứ như vậy, tôi và mẹ rời đi… Lúc rời khỏi ngôi nhà siêu cấp kia, chúng tôi không quên mang theo người máy ấy.
Nhưng cuối cùng mẹ tôi vì cứu tôi đã chết trong tay người máy đó.
Nếu không phải thầy tôi đến kịp lúc, chắc tôi cũng đã mất mạng trong tay nó!”
Nói tới đây viền mắt Tần Sinh đã đỏ lên, khép hờ mắt, hơi nuốt xuống, bình tĩnh lại cảm xúc phẫn hận ngập trời đang dâng lên trong lòng.
Hôm nay là lần đầu tiên anh ăn sinh nhật với con gái, anh không muốn tức giận, không muốn phá hỏng bầu không khí.
Một tiếng răng rắc thanh thúy vang lên.
Triệu Ung moi ra được một cái nắp kim loại từ trên thân người máy bị hỏng, chân bước qua đây, tay cầm cái nắp kim loại lật ngược lại cho mọi người cùng xem nó.
Mặt trên đóng dấu tiếng Anh - Made in Helene.
“Helene chính là Hách Liên, là một công ty nằm trong top mười công ty khoa học kỹ thuật máy đứng đầu thế giới!”, Triệu Ung trịnh trọng mà nói.
“Anh Lâm à, anh tặng món quà vô cùng nguy hiểm như thế này cho con gái tôi, rốt cuộc là có ý gì?”
Đôi mắt Tần Sinh sắc bén như dao, nhìn thẳng vào Lâm Nhất Thần đang tái nhợt mặt mày toát mồ hôi hột.
Lâm Nhất Thần nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sực tức giận của Ngu Đình, càng thêm hoảng loạn vội vàng giải thích: “Đình Đình, em đừng nghe hắn nói lung tung, sao anh có thể làm hại Hi Hi được?”
“Tôi nói lung tung ư? Ha ha!
Anh không nói ra cũng không sao, nhưng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này!”
“Yên tâm đi, bất kể một ai tham dự vào chuyện này, không một ai thoát nổi đâu!”
Sắc mặt Tần Sinh lạnh như băng, giọng điệu chắc chắn như đinh đóng cột.
"Tần Sinh, cậu im miệng cho tôi!"
Đúng lúc Lâm Nhất Thần như ngồi trên đống lửa, tâm tình bất ổn, cuối cùng mẹ Ngu cũng không nhịn được, tức giận trách mắng: “Cậu là cái thá gì mà xứng chỉ trích cậu Lâm? Cậu Lâm đã nói rồi, người máy này là cậu ấy nhờ bạn ở nước ngoài làm cho.
Cho dù có vấn đề gì thì cũng không liên quan đến cậu Lâm.
Ít nhất cậu ấy bằng lòng bỏ công sức rất lớn để chuẩn bị quà tặng.
Còn cậu thì sao, biến mất năm năm, lần đầu tiên gặp lại con gái ruột đã tặng cho con bé cái chìa khóa đồng phế liệu mà một lão què tặng cho cậu!”
“Đúng vậy, còn đứng trơ ở đây không biết xấu hổ, mặt dạn mày dày khoác lác với chúng ta.
Nói cái gì mà lúc năm tuổi cũng nhận được món quà là người máy.
Đến từ cái gì mà ngôi biệt thự siêu khủng, còn kéo cả thầy gì đó vào, đúng là cao thủ chém gió.
Mẹ nó, bịa hay quá mà!”, bố Ngu cũng đứng dậy giơ tay chỉ thẳng vào mặt Tần Sinh, tức giận nói.
Tần Sinh biết giải thích cũng không có ý nghĩa nữa, dù sao trong mắt vợ chồng họ Ngu anh chính là cái loại bỏ đi, so với cậu cả nhà họ Lâm trong mắt bọn họ, hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Chỉ là bọn họ không biết Tiểu Hi Hi ngây thơ vô tội đã bị cuốn vào trong âm mưu phức tạp.
Có một bàn tay to lớn thần bí đang âm thầm thao túng tất cả!
"Đủ rồi!"
Ngu Đình vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng bùng nổ.
Cơ thể cô hơi run rẩy, hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, nhìn sang Lâm Nhất Thần: “Tôi rất xin lỗi vì chồng tôi đá hỏng đồ của anh.
Có điều anh cứ yên tâm, một triệu bốn trăm ngàn kia, tôi sẽ bồi thường đủ cho anh!”.