Tu La Chi Sủng


Trong phòng khách, chiếc áo choàng tắm màu đen được khoác hờ lên người, Tề Tu lười biếng dựa lưng vào ghế salon, tay cầm một ly rượu đỏ nhẹ nhàng lắc lư.

Bộ dạng lười biếng này, hơn nữa trên cổ hắn còn có những vết tích ái muội hơi lộ ra trên ngực kia, cho dù ai cũng sẽ có thể đoán được chuyện đã xảy ra trên lầu.
Là lần đầu tiên nhìn thấy Tề Tu như vậy, quả thực rất có mị lực, nếu như.

.

.

không chú ý tới khuôn mặt tuấn tú âm trầm kia.
Nam Cung Diệu ngồi đối diện hắn, vuốt cằm quan sát hắn, hoàn toàn không bị bộ dạng muốn ăn thịt người của hắn hù dọa, chậc chậc hai tiếng cười nói, “Không nghĩ tới nha không nghĩ tới nha, Tu La đại nhân của chúng ta không phải là hòa thượng nha!” Nói xong lại hào hứng đứng dậy, muốn lên lầu, miệng vẫn còn hưng phấn nói, “Mình muốn nhìn xem là ai có bản lĩnh chinh phục được vị Tu La đại nhân lạnh như băng đây.”

Vừa mới nhấc một bước, Tề Tu nhanh chóng duỗi chân một cái, Nam Cung Diệu oa oa kêu loạn, chật vật né tránh, sợ sệt vỗ vỗ ngực, tức giận trừng mắt quát ai kia, “Tề Tu, cậu tên khốn kiếp này, mình vì cậu lên núi đao xuống chảo dầu, vào sinh ra tử, không ngờ cậu lại còn muốn hủy dung mình, bản thiếu gia vẫn chưa cưới vợ đâu đó!”
Tề Hiền giật giật khóe miệng, thấy Tề Tu sắp bạo phát, vội vã mở miệng nói, "Nam Cung Diệu, nói chính sự đi!"
Nam Cung Diệu sờ sờ gương mặt tuấn tú của mình, ngồi trở lại trên ghế sa lon, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khủng bố, tức giận nói, "Hai người các cậu tiêu diêu đủ rồi thì nghĩ đến tôi chút đi có được không hả? Tôi mệt chết rồi!" Cặp mắt đào hoa trừng về phía Tề Tu, quát, “Tề Tu, cậu đừng quên, đám huynh đệ kia của cậu vẫn còn muốn dựa vào cậu kiếm cơm đó!”
Tề Tu sắc mặt không thể coi là đẹp nói, “Cậu đút cho bọn họ ăn no là được!”
Nam Cung Diệu giật giật khóe miệng, cắn răng nói, “Mình còn phải quản lý đám người trong công ty kia của cậu!” Y là bị xui xẻo tám kiếp mới được Tề Tu cứu một mạng, cũng bởi cái mạng này được cứu, y liền triệt để biến thành cu li của Tề Tu rồi!
Nếu như chỉ là như vậy thì thôi đi, nhưng rõ ràng y và Tề Hiền đều là được Tề Tu cứu, vì sao Tề Hiền cả ngày đi theo bên cạnh Tề Tu tiêu diêu, y thì lại phải mệt bở hơi tai.

Tóm lại một câu, trong lòng y mất cân bằng!
Đáy mắt Tề Hiền lộ ra một tia nhìn có chút hả hê, nhưng thông minh không nói gì thêm.
Tề Tu không nhịn được nói, “Có thể làm nhiều việc!” Sau đó đặt ly rượu trong tay lên bàn trà, đứng dậy lên lầu, hoàn toàn không để ý tới tiếng rống giận dữ hòa cùng ánh mắt nóng như lửa muốn trừng thủng người hắn kia.
Tề Hiền nhìn thoáng qua vẻ mặt tức giận đến vặn vẹo của Nam Cung Diệu, lắc đầu thở dài nói, “Những cô gái bị anh mê đảo kia nếu như nhìn thấy một mặt thế này của anh sẽ có cảm tưởng thế nào đây!"
Nam Cung Diệu hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt khôi phục thành dáng dấp quý công tử ưu nhã, cặp mắt đào hoa có điện quét về phía Tề Hiền, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong hoàn mỹ, ôn nhu nói, “Các cô ấy sẽ không có cảm tưởng gì, bởi vì trước khi bọn họ có cảm tưởng, tôi đã giết người diệt khẩu rồi.”
May là đã nhìn thấy qua nhiều vẻ mặt của Nam Cung Diệu, Tề Hiền vẫn không thể không cảm thán, người hai mặt thật là đáng sợ!
Tề Tu mở cửa phòng, liền thấy Thiên Mị đã tỉnh, quấn khăn choàng tắm của hắn, nằm dựa trên giường, như đang suy tư điều gì.
Tề Tu đi tới ngồi xuống giường, duỗi tay kéo cô vào trong lòng, hỏi, "Đang suy nghĩ gì?"
Thiên Mị miễn cưỡng giương mắt nhìn về phía hắn, “Tôi với anh không quen!” Nói xong lại dời tầm mắt sang chỗ khác bắt đầu suy tư, không thấy Tề Tu vẻ mặt âm trầm.
Mặc dù người bỏ thuốc là Thư Cầm, nhưng chuyện này tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ với Thiên Ngữ, phải biết rằng Thư Cầm rất thương yêu đứa con gái này! Cô nên làm thế nào để hai người bọn họ biết cô tuyệt không phải người dễ khi dễ đây!
Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Thiên Mị nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại kia, hoàn toàn không thấy vẻ mặt âm trầm của Tề Tu, giơ tay đẩy một cái, nói rất bình tĩnh, “Anh chắn tầm nhìn của em rồi!”
Tề Tu hừ lạnh một tiếng, chế trụ gáy cô hôn xuống, một tay kéo áo choàng tắm của cô, chạy dọc theo đường cong nhu mỹ kia, dường như để cô biết rõ, bọn họ đã rất quen thuộc rồi!

Thiên Mị nhấc chân đạp một cái, tức giận nói, "Tề Tu, anh tên hỗn đản này, lấy oán trả ơn, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!"
Tề Tu đè lại hai chân cô, nhắc nhở, “Dược tính của em đã được giải rồi!” Trước nói hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hắn liền nhận, nhưng hiện tại hắn quả thật có chút oan uổng.
Thiên Mị trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên bạo phát, hai người thay đổi vị trí, Thiên Mị nhảy qua ngồi lên người Tề Tu, hai tay nắm lấy cổ áo choàng tắm của hắn, tức giận nói, "Bản tiểu thư hiện tại eo mỏi lưng đau, anh không biết xấu hổ nói anh không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Anh tên hỗn đản này, em bảo anh báo ân, chứ không phải bảo anh mưu sát, anh phải làm nhiều lần như vậy sao? Có phải đời trước anh chưa từng chạm vào đàn bà không hả?”
Tề Tu đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó trong mắt dần dần nhuộm ý cười, cuối cùng dứt khoát bật cười, thấy Thiên Mị vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm hắn, mới hơi hơi thu liễm nụ cười trên mặt, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, “Là tôi không tốt.”
Kỳ thực Tề Tu thực sự rất oan uổng, nếu không phải là Thiên Mị quấn lấy hắn, hắn sẽ không muốn cô nhiều lần như vậy, dù sao cô là lần đầu tiên, suy cho cùng thuốc kia quá mãnh liệt rồi!
Thiên Mị yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của "đầu sỏ gây nên”, giơ tay đưa đến trước mặt hắn, mở miệng nói, "Đồ của em!"
Động tác trên tay Tề Tu hơi dừng lại, suy nghĩ một chút, cuối cùng khom lưng nhìn về phía gầm giường, quả nhiên, Tử Ngọc Bôi đang lẳng lặng nằm ở đó!
Cô dường như đã quên, Triêu Thiên Châu cũng là huyết mạch của Bắc đảo, không phải cũng vẫn bị cô ném vào thùng rác đó sao?
Tề Tu nhặt lên Tử Ngọc Bôi đặt vào tay cô, Thiên Mị nhìn Tử Ngọc Bôi nhíu nhíu mày.

Cô rất khẳng định Tử Ngọc Bôi nguyên vốn không phải cái dạng này, lúc này Ngọc Bôi màu tím kia dường như được phủ lên một quầng sáng trắng nhàn nhạt, càng thêm xinh xắn.
Thiên Mị nhíu nhíu mày, nhìn về phía Tề Tu, Tề Tu có chút vô tội nói, “Tôi chỉ cầm nó một lát."
Thiên Mị tiếp lời nói, "Kết quả nó liền nhận anh làm chủ?”
Tề Tu ôm cô nói, “Em thích thì cứ lấy đi!”

Thiên Mị bĩu môi, ném Tử Ngọc Bôi vào trong ngực hắn, "Không có hứng thú." Vốn là muốn tạo phiền phức cho hắn mới mới đến trộm Tử Ngọc Bôi, nhưng không nghĩ tới lại bồi thêm bản thân mình vào, thực lỗ quá mà!
Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Thiên Mị nhíu nhíu mày, mở miệng nói, “Anh có cảm thấy.

.

.

Bầu trời sắp có biến rồi?” Huyết mạch Lam đảo một phân thành hai, huyết mạch Nam Bắc đảo nhiều năm như vậy chưa bao giờ nhận chủ, nhưng hiện tại đột nhiên lại đều nhận chủ, cứ luôn khiến người ta cảm thấy sẽ phát sinh đại sự nào đó nha!
Tề Tu không mặn không nhạt nói, “Có lẽ vậy!” Xem bộ dáng là tuyệt không quan tâm vấn đề bầu trời có hay không có biến.
Mà lúc này Tề gia đã ầm ĩ nhiều ngày, huyết mạch bị trộm là chuyện nghiêm trọng cỡ nào chứ! Hiện tại Đông Phương gia và Âu Dương gia cũng không làm gì khác, chỉ đang cùng Tề gia nghĩ biện pháp, mà tức giận nhất lại thuộc về Tề lão gia tử, bởi vì thời khắc mấu chốt này, ông ta lại không tìm được đứa con trai “bảo bối” kia!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận