Đối với Thiên Mị không từ mà biệt, Tề Tu mặc dù tức giận, nhưng cũng không nói gì thêm.
Nếu cô muốn trở về tính sổ, vậy hắn sẽ cho cô chút thời gian, hắn tuyệt sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh lần nữa, tốt nhất cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi!
Thiên Mị vừa về tới Thiên gia, Thiên Nghiêm liền kích động gọi cô vào thư phòng, rất trực tiếp hỏi, "Thế nào? Tử Ngọc Bôi lấy được không?"
Vẻ mặt Thiên Mị có chút xấu hổ nói, “Xin lỗi, cha, nhiệm vụ thất bại rồii!"
"Thất bại?" Thanh âm của Thiên Nghiêm trong nháy mắt tăng cao, có thể nói từ khi kế hoạch này được bắt đầu, ông ta hoàn toàn chưa từng nghĩ tới khả năng thất bại, bởi vì ông ta biết rõ, trước khi Thiên Mị còn chưa trở về Thiên gia, đã nhận rất nhiều nhiệm vụ, hơn nữa đa số đều là nhiệm vụ ông ta không thể giải quyết được mới phân phó cho cô, mà cô chưa từng thất bại.
Thiên Nghiêm vừa giận vừa vội, Tử Ngọc Bôi không thể trộm trở về, ông ta phải làm sao tìm lại được Triêu Thiên Châu đây? Ông ta thậm chí có chút hoài nghi là do Thiên Mị cố ý, nhưng lại nghĩ đến, Thiên Mị là người của Bắc đảo, Bắc đảo bị hủy đối với cô cũng chẳng có ích lợi gì, mặc dù cô nhìn qua không thèm để ý, nhưng chắc hẳn cũng tận lực muốn tìm lại Triêu Thiên Châu, hơn nữa nhìn bộ dạng có phần áy náy ảo não của cô, hoàn toàn không giống như cố ý.
“Cha.
.
.” Thiên Mị muốn nói cái gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở lại.
Thấy cô muốn nói lại thôi, Thiên Nghiêm cũng không có tâm tình để suy đoán cô muốn nói gì, có chút không nhịn được nói, “Có chuyện cứ nói thẳng."
Thiên Mị do dự nói, “Kỳ thực vốn lấy trộm Tử Ngọc Bôi rất thuận lợi, nhưng..."
Thiên Nghiêm thấy cô lại ngừng lại, không khỏi thúc giục, "Nhưng cái gì?” Ông ta biết phía sau chữ nhưng kia chính là nguyên nhân cô thất bại, nếu như giải quyết được nguyên nhân kia, có lẽ vẫn còn hi vọng.
Thiên Mị hít một hơi thật sâu nói, “Cha, con chưa bao giờ nghĩ tới muốn tranh vị trí gia chủ với Thiên Ngữ, cha muốn kết thông gia với Bùi thị, con cũng chưa từng phản đối.
Con thừa nhận trong lòng con có oán, cho nên mới muốn đối nghịch với cha, nhưng dù thế nào đi nữa thì cha vẫn là cha của con, máu mủ tình thâm, chuyện cha muốn làm con tất nhiên sẽ giúp người hoàn thành, nhưng hình như cha không tin tưởng con một chút nào cả!”
Trong lòng Thiên Nghiêm có chút xúc động, đúng vậy! Máu mủ tình thâm, cho dù thế nào, Thiên Mị cũng là con gái của ông ta.
Chẳng qua loại tình cảm này không thể nào thích hợp với Thiên Nghiêm, rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, cau mày nói, “Lời này của con có ý gì?” Ông ta không phủ nhận ông quả thực không tin được Thiên Mị, bằng không cũng sẽ không cho cô uống nước thánh, bất quá bây giờ rõ ràng Thiên Mị không phải chỉ sự kiện này.
Thiên Mị chua chát cười nói, “Chẳng lẽ không phải là cha bảo mẹ hạ dược con sao?”
“Hạ dược?” Thần sắc Thiên Nghiêm bất định hỏi, “Dược gì?”
Thiên Mị có chút kinh ngạc nhìn ông ta, hoài nghi nói, “Cha thực sự không biết? Đêm đó trước khi con rời đi, mẹ đã hầm tổ yến đưa đến phòng con, khi con uống vào cảm thấy có chút khó chịu, sau đó Bùi Diễm đột nhiên tới tìm con, nhưng bởi vì con vội đi Nam đảo, nên đã trực tiếp đuổi y đi, sau đó không biết vì sao dược tính được áp chế xuống.
Con chỉ cho rằng là do con quá đa nghi, nhưng không nghĩ tới lúc lấy trộm Tử Ngọc Bôi dược tính đột nhiên phát tác, thiếu chút nữa con đã không trở về được nữa rồi.”
Khóe miệng Thiên Mị đều là ý cười tự giễu, khẽ nói, “Nếu như con thực sự mất mạng tại Nam đảo, thật đúng là chết không nhắm mắt!" Lời này cũng không giả, đường đường Huyết Sắc Mị Yêu nếu như bởi vì xuân dược phát tác, bị người ta giết, cô thực sự sẽ chết không nhắm mắt!
Thiên Nghiêm từ trong lời nói của cô tìm ra manh mối, không cần hỏi cũng biết là thuốc gì rồi.
Trong lòng không khỏi dấy lên một cỗ tức giận, nhưng không phải bởi vì bất bình thay Thiên Mị, mà là Thư Cầm nhiều chuyện, dẫn đến Thiên Mị nhiệm vụ thất bại, để cho Tử Ngọc Bôi không thể rơi vào tay ông ta, không đổi về được Triêu Thiên Châu.
Ngược lại ông ta không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Thiên Mị, bởi vì Thiên Mị không cần thiết phải nói dối, mặc dù vì nguyên nhân của bản thân cô dẫn đến nhiệm vụ thất bại, ông ta cũng sẽ không thực sự làm gì cô, bởi vì Bắc đảo không rời khỏi cô được.
Nếu nói cô mượn cơ hội này hãm hại Thư Cầm, ông ta cảm thấy không có khả năng.
Dù sao Thư Cầm là mẹ của cô, mặc dù trong lòng cô có oán, cũng sẽ không đến mức hãm hại mẹ ruột của mình.
Hơn nữa sau khi cô trở về, Thư Cầm không hề làm chuyện gì quá phận với cô, thậm chí còn rất quan tâm đến cô.
Huống hồ cho dù muốn hãm hại Thư Cầm, cũng không nhất định phải dùng loại phương pháp này, chuyện này đối với Thư Cầm đả kích không lớn, bởi vì ông ta không có khả năng vì chuyện như thế này mà muốn mạng Thư Cầm.
Hơn nữa ông ta biết Thiên Ngữ rất ghét Thiên Mị, cũng biết Thư Cầm có bao nhiêu cưng chìu Thiên Ngữ.
Trước đó Thiên Ngữ gây ra chuyện kia, trong lòng tất nhiên là không cam.
Mặc dù đã đoạt được người đàn ông của Thiên Mị, nó vẫn cảm thấy còn chưa đủ! Con gái của mình, Thiên Nghiêm vẫn còn hiểu được đôi chút, chỉ là xuân dược, Thư Cầm thật sự có khả năng ra tay với Thiên Mị.
Vốn dĩ chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng bởi vì vậy mà dẫn đến Thiên Mị nhiệm vụ thất bại.
Thiên Nghiêm thở dài, không nói thêm gì, khoát tay, “Con đi xuống trước nghỉ ngơi đi!"
Thiên Mị xoay người rời đi, khóe miệng mang theo ý cười.
Cô tuyệt không kỳ vọng Thiên Nghiêm vì cô mà lấy lại công đạo, bởi vì Thư gia đối với ông ta vẫn còn hữu dụng.
Chẳng qua, trong lòng Thiên Nghiêm đã rất bất mãn với Thư Cầm rồi nha! Cô muốn chính là hiệu quả này.
Cô cảm giác được, người mẹ kia của cô thật lòng yêu cha cô, nhìn người mình yêu cách mình ngày càng xa, loại cảm giác này hẳn là cũng không tệ lắm!
Về đến phòng, Thiên Mị thả người xuống giường, nhìn bức họa bầu trời đêm trên đỉnh đầu phát ngốc, Triêu Thiên Châu lộc cộc lăn đến bên má cô cọ cọ.
Thiên Mị tiện tay cầm nó lên, nhìn nó thở dài, lại thở dài, rồi lại thở dài lần nữa, sau đó đột nhiên ngồi dậy, tóm lấy Triêu Thiên Châu dùng sức ném vào thùng rác, phiền não quát, “Tề Tu khốn kiếp!”
Đứng lên, ra sức gảy gảy vài cọng tóc, còn chưa hết giận, một cước đạp xuống giường trước mặt, động tác của cô mang theo một cỗ kình phong, “Rắc” một tiếng, rồi lại “Ầm” một tiếng, giường sập xuống!
May mà gian phòng cách âm hiệu quả cũng không tệ lắm, căn phòng bên dưới phòng cô trống không, không dẫn tới náo động gì lớn.
Thiên Mị nhìn cảnh tượng thê thảm, giật giật khóe miệng, lại giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, bò lên trên chiếc giường thê thảm kia, ôm Miêu Miêu, vùi mặt vào cái đầu to của nó, ô ô nói, “Miêu Miêu, làm sao bây giờ? Tao mắc bệnh tương tư rồi!”
Triêu Thiên Châu phí sức nửa ngày, mới từ trong thùng rác lăn ra, sau đó liền dừng lại cạnh thùng rác, không dám đến gần cô gái bạo lực kia nữa.
"Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa rất nhẹ, khiến người ta có cảm giác như có trộm.
Thiên Mị ngồi dậy, nhìn cánh cửa kia, mắt lóe lên, đứng dậy đi mở cửa.
Cửa phòng vừa mở ra, người bên ngoài liền lách vào, vội vàng ôm cổ cô.
Sát ý lóe lên trong mắt Thiên Mị, sống tay hướng về phía cổ kẻ nọ bổ xuống.
Tô Hạo còn chưa kịp bày tỏ tình cảm nhớ nhung, nỗi khổ tương tư của mình, liền mềm nhũn ngã xuống.
Thiên Mị hừ lạnh một tiếng, dùng sức đạp y mấy đạp, đương nhiên đã khống chế không vận dụng năng lực của mình, bằng không một đạp này còn không đạp chết y sao!
Nhìn ‘thi thể’ trên mặt đất, khóe miệng Thiên Mị nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị, thở dài nói, “Thực tiện nghi cho anh rồi!” Sau đó vung tay lên, ‘thi thể’ vững vàng rơi lên giường.
.