Tu La Chi Sủng


Trong mắt Tô Hạo ngoài hoảng loạn, còn có cầu xin.

Thiên Mị nhíu mày, y cầu xin cô cái gì? Muốn cô thừa nhận cô hạ dược y? Cô không phải kẻ ngu, cho dù thực sự hoài nghi cô, cũng không có chứng cứ, cô mới sẽ không ngu ngốc chủ động thừa nhận, chuốc phiền vào thân!
Thiên Ngữ nhìn về phía Thiên Mị, rõ ràng có hơi tin tưởng lời nói của Tô Hạo, bởi vì trong lòng cô ta đã nhận định Thiên Mị chưa chết tâm đối với Tô Hạo, hơn nữa chuyện lại phát sinh ở trong phòng Thiên Mị, lẽ nào cô ta không nên hoài nghi Thiên Mị sao?
Thiên Mị nhìn về phía Tô Hạo, cau mày hỏi, “Anh nói gì thế? Tôi hạ dược anh khi nào? Hơn nữa, tại sao tôi lại phải hạ dược anh?” Dáng vẻ kia có vài phần nghi hoặc, vài phần phẫn nộ, vài phần không thể tin, rất ư chân thật, giống như cô thực sự không biết chuyện gì xảy ra, hoàn toàn bị người khác vu oan.
Tô Hạo mắt thấy Thiên Mị không giúp y, trong lòng cũng không khỏi mang theo lửa giận, hừ lạnh nói, “Nhất định là cô chưa chết tâm với tôi, bằng không cô nói đi, tại sao tôi lại xuất hiện trong phòng cô chứ?”
Thiên Mị dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn y nói, “Chuyện này phải hỏi bản thân anh mới đúng, chẳng lẽ là tôi đánh ngất anh rồi lôi anh vào hay sao?” Cánh tay mảnh khảnh giơ lên, nói tiếp, “Tôi lôi anh đi được sao? Vả lại, nếu như tôi có ý đồ với anh, vì sao cô gái kia lại lăn lên giường với anh? Không phải là anh gặp sắc nảy lòng tham, vì để tiện trốn tránh trách nhiệm nên đặc biệt chạy tới phòng tôi chứ? Tôi vẫn luôn ở dưới lầu, người hầu có thể làm chứng, hơn nữa vừa rồi Bùi tổng cũng tới, anh ấy cũng có thể làm chứng cho tôi!”
Dù sao hai kẻ này ai cũng không biết mình lăn lên giường lúc nào không phải sao, bản thân bọn họ bị trúng thuốc mơ mơ hồ hồ, nào biết mình tỉnh lúc nào? Ngược lại cô ở dưới lầu được khá lâu rồi.
Thiên Mị liếc nhìn chiếc giường, chậc chậc nói, “Em rể cũng thật không biết kiềm chế tý nào, không biết bình thường em gái có chịu khổ chút nào không đây.” Nói xong đồng tình liếc nhìn Thiên Ngữ.
Thiên Ngữ liếc nhìn chiếc giường đã sập xuống kia, lại hung tợn trừng mắt nhìn ả đàn bà trên giường, xem ra là tức giận không hề nhẹ, cũng quên mất cãi nhau với Thiên Mị rồi!
Tô Hạo mặc dù là thiếu gia Tô gia, nhưng không so được với Bùi Diễm, Ngải Dĩnh Nhi, lại càng không phải là đối thủ của Thiên Mị.

Hơn nữa lúc này trong lòng hoảng loạn, căn bản không biết phải phản bác thế nào, thấy đổ tội cho Thiên Mị không thành, liền nhìn về phía ả giúp việc kia, lập tức sửa lời, “Nhất định là cô ả kia, nhất định là cô ta muốn bay lên làm phượng hoàng, cho nên mới hạ dược câu dẫn anh!”
Không biết một câu sửa lời này của y, cho người ta cảm giác như đang trốn tránh trách nhiệm, khiến người khác cảm thấy y càng thêm không thể tin.
Cô ả giúp việc kia nghe thấy lời nói của Tô Hạo, sắc mặt càng thêm tái nhợt, liền vội vàng lắc đầu nói, “Không phải tôi.

.

.

không phải tôi.

.

.Tiểu thư, xin người tin em.

.

.”
Thiên Nghiêm và Thư Cầm đã tới trước cửa, thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt rất khó coi.

Bắt gian hai lần, vai nam chính đều là Tô Hạo, nhưng nữ nhân vật chính lại không phải cùng một người.
Thư Cầm liếc nhìn Thiên Mị đứng một bên, trong lòng có dự cảm không tốt, luôn cảm thấy chuyện này có vấn đề.

Cho dù Tô Hạo muốn chơi bời với nữ giúp việc, thì sao lại chạy tới phòng Thiên Mị chơi?
Thấy Thiên Nghiêm và Thư Cầm đến, sắc mặt Tô Hạo càng thêm khó coi, trong lòng hối hận không thôi, y không nên tới Thiên gia.
Thiên Nghiêm trầm mặc một hồi, trầm giọng nói, “Chuyện này bỏ qua đi, ai cũng không được phép nhắc lại!" Dứt lời, cảnh cáo liếc Thiên Mị một cái, xoay người rời đi.
Hiển nhiên, ông ta đã nhận định là Thiên Mị vì trả thù chuyện Thư Cầm hạ dược cô, nên mới làm ra chuyện thế này.

Chẳng qua làm mất mặt Thiên gia, thật không gây ra chuyện lớn gì, hơn nữa hiện tại Tề Lương cắn ông ta không buông, lúc này Thiên Mị tuyệt không thể xảy ra vấn đề, nên ông ta cũng không truy cứu.
Thiên Mị chỉ hơi nhíu nhíu mày, cũng không nói gì, mà những người còn lại đều là kinh ngạc, kinh ngạc với việc không truy cứu của Thiên Nghiêm, mặc kệ sự thực ra sao, chuyện này cũng không nên cứ bỏ qua như vậy.
Thư Cầm muốn nói gì đó, Thiên Nghiêm lại lạnh lùng liếc bà ta, hừ lạnh một tiếng, rõ ràng rất bất mãn với bà.

Nếu không phải bởi vì bà ta hạ dược Thiên Mị, Tử Ngọc Bôi đã sớm tới tay, nào có chuyện ông ta phải lo lắng chịu đựng Tề Lương chứ?
Mới đầu, khi Tề Lương khởi binh hỏi tội, ông ta cũng hoài nghi Thiên Mị, nhưng suy nghĩ một hồi, Thiên Mị căn bản không có khả năng phản bội, bởi vì cô đã bị uống nước thánh, mà hiện giờ cô không có chuyện gì, cho nên chỉ có thể nói rõ là Tề Lương đang nhân cơ hội ép ông ta.
Tề gia và Thiên gia mặc dù thân là đệ nhất gia tộc của Nam Bắc đảo, nhưng trên thực tế hiện nay thực lực Tề gia trên Thiên gia.

Sở dĩ vẫn chưa công khai đối kháng với Thiên gia, là bởi vì hai gia tộc khác tại Nam đảo đang nhìn chằm chằm như hổ đói.

Hơn nữa nếu lấy thực lực Nam đảo và Bắc đảo ra so sánh, lại là cân sức ngang tài, cho nên mâu thuẫn giữa Nam Bắc đảo và mâu thuẫn giữa các gia tộc của Nam Bắc đảo, vừa vặn đạt tới một loại cân bằng, sự cân bằng này một khi bị phá vỡ, những tranh đấu ngầm trong tối kia đều sẽ được đưa ra ánh sáng, hơn nữa sẽ càng thêm kịch liệt.
Thư Cầm nhíu nhíu mày, thế nào Thiên Mị vừa mới trở về liền xảy ra loại chuyện này? Hiện tại Thiên Nghiêm lại còn lãnh đạm với bà ta như thế, nhịn không được liếc nhìn Thiên Mị lần nữa, vừa lúc chống lại tầm mắt của cô, ánh mắt kia như thế nào đây? Khinh miệt xem thường, giễu cợt trào phúng, tình thế bắt buộc, còn có lãnh khốc tàn nhẫn, như đang nhìn con mồi sắp chết giãy dụa, giễu cợt con mồi không biết tự lượng sức mình, tàn nhẫn nhìn con mồi giãy dụa không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay cô.
Thư Cầm đột nhiên cảm thấy đáy lòng phát lạnh, nhịn không được rùng mình một cái.
“Mẹ, sao vậy ạ? Lạnh sao?”
Giọng nói đột nhiên vang lên bên tai, khiến Thư Cầm cả kinh, nhịn không được lùi về sau, chống lại vẻ mặt không hiểu gì của Thiên Mị, Thư Cầm miễn cưỡng cười cười, lắc đầu nói, "Không sao."
Thiên Mị gật đầu, “Vậy thì phiền mẹ dẫn em gái cùng em rể đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi!” Từ lúc Thư Cầm đưa tới bát tổ yến kia, Thư Cầm với cô đã ân đoạn nghĩa tuyệt, không khác gì người xa lạ, đã như vậy, sau này nếu mạo hiểm để cô tức giận, cô muốn đáp trả lại cũng sẽ không còn bất kỳ gánh nặng nào nữa rồi.
Tô Hạo còn đang van xin Thiên Ngữ, trên giường cô ả giúp việc kia dưới ánh mắt hung ác của Thiên Ngữ vẫn ngây đơ như trước.
Thư Cầm tâm tình không yên kéo Thiên Ngữ đi, Tô Hạo cũng lót tót theo sau, ả giúp việc kia dưới ánh mắt lạnh như băng của Thiên Mị cũng liền lăn xuống đất bò đi mất.

Thiên Mị gỡ xuống camera lỗ kim đã được lắp trước đó, cười cười, đây mới chỉ là màn mở đầu mà thôi!
Nơi ở của Tề gia chủ, Tề Lương nhìn người trước mặt, cau mày hỏi, “Cô nói là, Triêu Thiên Châu cũng không thấy đâu?”
"Đúng vậy, hơn nữa theo tôi được biết, Tử Ngọc Bôi Thiên Nghiêm cũng không có được.” Giọng nói kia thật ôn nhu êm tai.
Tề Lương không khỏi liếc người trước mặt thêm vài cái, loại chuyện liên quan tới huyết mạch này, tối đa chỉ có gia chủ vài đại gia tộc biết mà thôi, giống như chuyện Tử Ngọc Bôi bị trộm, mặ dù trước đó huyên náo oanh động như vậy, nhưng cuối cùng cũng bị ông ta đè xuống.

Những người khác đều cho rằng Tử Ngọc Bôi vẫn còn ở tại cấm địa, chỉ có gia chủ ba đại gia tộc với ông ta biết Tử Ngọc Bôi đã không còn, mà người trước mặt này, không ngờ tin tức lại linh thông như thế.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui