Tu La Chi Sủng


Đang nghĩ ngợi, người trên giường yếu ớt xoay người, con ngươi dảo quanh, có chút mờ mịt hỏi, "Đây là đâu?”
Đảo mắt thấy Thiên Mị, vui mừng thoáng qua mắt, “Chị.

.

.”
Thiên Mị giơ tay sờ sờ đầu cô, cau mày hỏi, “Có nhớ đã xảy ra chuyện gì không?”
Thấy sắc mặt Thiên Mị có phần nghiêm túc, Ngải Dĩnh Nhi không khỏi nhíu mày, nỗ lực hồi tưởng, “Em vốn đang đến tìm chị, nhưng sau đó.

.

.

sau đó thì tỉnh lại.

.

.”
Nhìn bộ dạng Ngải Dĩnh Nhi có chút mờ mịt, chân mày Thiên Mị cau lại.

Xem ra là lúc Dĩnh Nhi đến tìm cô bị người ta tập kích.
“Chị.

.

.” Ngải Dĩnh Nhi thân thiết ôm Thiên Mị làm nũng, Thiên Mị cũng không cảm thấy có gì không bình thường.

Bởi vì không thân cận cùng người nhà, Dĩnh Nhi tương đối dính cô và Bùi Diễm.
Thiên Mị liếc nhìn cửa phòng, đoán không ra suy nghĩ của Thiên Nghiêm.

Cho dù ông ta hạ ngoan tâm muốn trừ khử cô, cũng không cần phải kéo Ngải thị dính vào.

Triêu Thiên Châu vẫn chưa tìm được, vào thời điểm này xé rách mặt với các gia tộc khác rõ ràng không phải hành động sáng suốt.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm giác được sau lưng truyền đến một trận hàn khí, muốn đánh trả, cơ thể lại bị Ngải Dĩnh Nhi ôm chặt, động tác chậm một bước, một bước này, sau lưng đã truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.
Ngải Dĩnh Nhi bị Thiên Mị đẩy ra, từ trên giường lăn xuống, con ngươi trống rỗng lóe lên, dần dần khôi phục lại thần thái, giương mắt nhìn về phía Thiên Mị, mới phát hiện Thiên Mị đầu đầy mồ hôi lạnh, vội vàng bò dậy, “Chị, chị làm sao vậy?”
Thấy chủy thủ sau lưng Thiên Mị, Ngải Dĩnh Nhi cứng đờ, chậm rãi cúi đầu nhìn máu trên tay, một màn trước đó tua lại trong đầu.

Là cô! Là cô đả thương chị ấy!
Tại sao? Tại sao lại như thế?
Ngải Dĩnh Nhi thống khổ ôm đầu ngồi xổm xuống, co lại thành một khối, dường như chỉ có như vậy mới khiến cho cơ thể lạnh như băng của mình ấm hơn một chút.
Tại sao lại như vậy? Đó là người chị mà cô yêu nhất! Là người mà cô đã thề sẽ vĩnh viễn bảo vệ, kết quả lại tự tay đả thương chị ấy, tại sao lại thành thế này? Cô không có cách nào chấp nhận sự thật này.
Thiên Mị nhìn bộ dạng Ngải Dĩnh Nhi gần như suy sụp, nhịn đau lên tiếng nói, "Nha đầu ngốc, chuyện không liên quan tới em.

.

.”
Ngải Dĩnh Nhi lắc đầu, mắt lệ mờ sương, nhưng từ đầu đến cuối nước mắt vẫn không rơi xuống.

Lòng Thiên Mị đau nhói, Dĩnh Nhi vẫn luôn kiên cường, nhưng hiện giờ xem ra sự kiện này đã đả kích quá lớn đến cô ấy, có điều hiện tại không phải là lúc để khuyên giải.
Giơ tay nắm lấy vai Ngải Dĩnh Nhi, Thiên Mị trầm giọng nói, “Dĩnh Nhi, em nghe chị nói đây, bây giờ lập tức rời khỏi Thiên gia, đi tìm Bùi Diễm!” Thiên Nghiêm lại dám kéo Ngải thị vào, cô không biết ông ta có to gan lớn mật giết Dĩnh Nhi hay không, nhưng nếu như Dĩnh Nhi ở lại nhất định sẽ không nhìn cô chết, với trạng thái hiện giờ của Dĩnh Nhi, chống lại Thiên gia quá mức nguy hiểm.
Ngải Dĩnh Nhi gắt gao cắn môi, sững sờ nhìn Thiên Mị, một lúc lâu sau, như mới phục hồi lại tinh thần, hai mắt sáng ngời, “Anh Diễm.

.

.

anh Diễm nhất định có thể cứu chị, chị nhất định không có việc gì, em đi tìm anh Diễm.

.

.” Quá mức vội vàng, thậm chí đã quên còn có thứ gọi là điện thoại, chẳng qua, Thiên Nghiêm chắc hẳn đã sớm chặt đứt con đường cầu cứu của Thiên Mị rồi!
“Rầm.

.

“Cửa phòng bị đá văng, nhìn đám người từ bên ngoài tiến vào, bước chân Ngải Dĩnh Nhi khựng lại, kéo Thiên Mị che ở phía sau, sắc mặt trầm xuống.

Cô biết nhất định là đám người này đã động tay động chân với cô, cho nên cô mới đả thương chị.
Nhìn cơn giận dâng lên quanh người Ngải Dĩnh Nhi, Thiên Mị nhíu nhíu mày, muốn bảo cô ấy đi trước, nhưng không có cách nào mở miệng.

Từng cơn choáng váng ập tới khiến cô không nhìn được rõ ràng, chỉ thấy một đống bóng đen lắc lắc lư lư, cô biết bản thân lần này đã thua rồi, thậm chí không biết mình thua trong tay ai.
Cô không có phòng bị với Dĩnh Nhi, lại bị người ta lợi dụng điểm này, đó là hoặc thuật! Hơn nữa công lực rất thâm hậu.

Cô rất hiểu Dĩnh Nhi, tiểu nha đầu này kỳ thực rất kiên cường, muốn khống chế được cô ấy, hoặc thuật bình thường căn bản không có hiệu quả, Thiên gia không có nhân tài như thế!
Giữa cổ tay hồng quang đại thịnh, Thiên Mị nghe thấy những tiếng kinh hô hoảng loạn.
"Huyết Sắc Mị Yêu.

.

."
"Không ngờ tiểu thư lại là Huyết Sắc Mị Yêu.

.

."
Bốn chữ đơn giản, lại dẫn tới một trận hỗn loạn.
"Hoảng cái gì? Cô ta hiện giờ bị thương cũng không nhẹ, các anh nhiều người như vậy chẳng lẽ lại sợ một cô gái bị trọng thương?”
Thanh âm này mặc dù không trách cứ, cũng có vẻ rất ôn nhu, nhưng lại rất có khí thế chấn nhiếp mọi người.

Tiếng ồn ào hoảng loạn ngừng lại, Thiên Mị nhìn không rõ người nói chuyện là ai, nhưng cô dám khẳng định, đây chính là kẻ khiến cô bị một vố đau!
Thấy Ngải Dĩnh Nhi, Thiên Nghiêm nhíu nhíu mày, “Hiện giờ tôi còn chưa muốn chống lại Ngải thị!”
Chỉ nghe thanh âm kia nói, “Đó là chuyện của ông, tôi chỉ muốn Huyết Sắc Mị Yêu!"
Nghe đến đó, Thiên Mị thoáng yên lòng, xem ra Dĩnh Nhi sẽ không có việc gì, chỉ hy vọng cô ấy đừng quá cố chấp, bằng không cho dù Thiên Nghiêm không muốn đả thương cô ấy, kẻ kia cũng sẽ không cho phép!
Thiên Mị lắc lắc đầu, phát hiện nguồn nhiệt nóng bỏng nơi cổ tay đã biến mất, không khỏi cúi đầu nhìn lại, mơ hồ thấy một vùng màu đen, hồng quang kia đã sớm biến mất, trong lòng không khỏi rùng mình, đây rốt cuộc là độc gì? Thâm chí ngay cả Huyết cũng không có biện pháp.
Nếu như không phải trên chủy thủ mang độc, cô còn có khả năng chạy thoát, nhưng hiện tại, cô có thể đứng vững đã không tệ rồi.
Độc này quá kinh khủng, cho dù là Thiên gia cũng không có loại độc như thế, ngay cả Huyết cũng hữu tâm vô lực, kẻ muốn trừ khử cô, hoặc là nói kẻ ở sau lưng cô, rốt cuộc có lai lịch gì?
Hiện tại cô dám khẳng định, Thiên Nghiêm đã bị người ta lợi dụng, người có năng lực thế này, sẽ không để Thiên Nghiêm sử dụng, vậy chỉ có thể là “cộng sự” của Thiên Nghiêm, dựa theo khẩu khí nói chuyện giữa Thiên Nghiêm và kẻ nọ trước đó có thể thấy được.
"Không hổ là Huyết Sắc Mị Yêu! Không ngờ lâu như vậy cũng không ngã xuống!” Thanh âm ôn nhu mang theo một tia tán thưởng, trong đó lại che giấu kinh ngạc.
Độc này chỉ cần một giọt là có thể độc chết hơn mười con voi, trên khắp chủy thủ kia thoa đầy độc, Thiên Mị lại có thể có thể kiên trì lâu như vậy, quả thật khiến người khác kinh ngạc!
Nghe vậy, Ngải Dĩnh Nhi quay đầu lại nhìn về phía Thiên Mị, phát giác cô đã sắp cầm cự không nổi, vội vàng giơ tay đỡ lấy cô, ý nghĩ muốn giết sạch những người này bị ném sang một bên.

Làm sao bây giờ? Cô không thể để chị ấy xảy ra chuyện, cô nên làm gì đây?
Không thể hoảng, lúc này không thể hoảng!
Có lẽ bởi vì sợ hãi Huyết Sắc Mị Yêu, biết Thiên Mị khó thoát khỏi cái chết, liền không có ai tiến lên, cho dù muốn lập công, không phải cũng cần phải có mạng sao!
Ngải Dĩnh Nhi đưa lưng về phía mọi người, giơ tay xoay xoay một hạt châu trên chiếc vòng tay, mang theo tiếng khóc quát, “Chị.

.

.

chị đừng chết.

.

.” Không ai nhìn thấy biểu tình lạnh lẽo cùng bình tĩnh đến đáng sợ vào giờ khắc này trên gương mặt cô.
Xoay người nhìn về phía Thiên Nghiêm, Ngải Dĩnh Nhi phẫn nộ mắng, “Thiên Nghiêm, ông không có nhân tính,ngay cả con gái của mình cũng muốn hại, vì Thiên gia có phải không? Ông có tin hôm nay tôi liền phóng hỏa thiêu sạch Thiên gia của ông hay không?
Không kịp bùng nổ đã cảm giác được cơ thể Thiên Mị ngày càng lạnh, Ngải Dĩnh Nhi lại quay đầu nhìn về phía Thiên Mị, khóc kêu, “Chị.

.

.”
Cao ốc Bùi thị, Bùi Diễm như gió lao ra, vọt vào trong xe, trầm giọng nói, "Đi Thiên gia, nhanh!”
Một khắc cũng không ngừng móc điện thoại ra liên hệ với thủ hạ của mình.

Dĩnh Nhi lại nói ra chữ chết kia, có thể thấy được tình hình của Thiên Mị rất không lạc quan, hơn nữa, cô ấy nhắc tới Thiên gia là nói cho y biết địa điểm, chuyện này cũng không có gì không đúng, nhưng cô lại tận lực nói cho y biết, là Thiên Nghiêm muốn hại Thiên Mị, rõ ràng hy vọng nếu như cô và Thiên Mị có chuyện gì, y sẽ thay bọn họ báo thù, có thể thấy được tình hình có bao nhiêu gay go, Dĩnh Nhi là đang định liều mạng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui