Tu La Chi Sủng


Tề Bảo Bảo chỉ vào một cánh cửa gần đó bảo, “Vậy chúng ta thử từng cửa một đi!” Nói rồi liền hào hứng kéo Tề Tu xông vào.
Nam Cung Diệu, Tề Hiền và Cổ Ngạn theo sát phía sau, Tông Dục hơi nhíu mày, nhưng cũng dẫn theo Kiều Tuyết và Diệp Thiểu Hàn đi vào theo.
Âu Dương Lạc và Đông Phương Duệ liếc nhau, cau mày hỏi, “Chúng ta có đi theo không? Hay là chia nhau hành động?”
Đông Phương Duệ không suy nghĩ nhiều liền thốt lên, “Đương nhiên là đi chung rồi! Ý Tề đương gia thế nào?” Dù không để ý đến thủ đoạn có được linh vật, nhưng sẽ để ý đến công lao của ai lớn hơn, nếu như lúc này đây ai mang được linh vật về, tương lai địa vị của toàn gia tộc tại Nam đảo hiển nhiên sẽ càng vững chắc hơn.
Cho dù phỏng đoán Tề Tu là Ám Dạ Tu La, cũng biết chuyến đi này Tề gia mang theo nhiều người, cho nên phần thắng sẽ lớn hơn, nhưng bọn họ sẽ không cứ thế mà buông tay, nếu chia nhau hành động, ai biết mình có thể đi nhầm cửa, đồng thời cũng vào lúc đó linh vật có rơi vào tay kẻ khác hay không?
Huống chi, ba người thủ hộ đều theo bọn Tề Tu vào, có ba người họ ở đó thì chắc bọn họ cũng không đến nỗi quá mức nguy hiểm.
Tề Mặc không nhiều lời, trực tiếp vung tay lên mang theo người của Tề gia tiến vào theo.
Sau khi bước qua khỏi cánh cửa, lối đi vẫn được dạ minh châu chiếu sáng như trước, trên mặt đất không nhiễm một hạt bụi.

Tề Bảo Bảo kéo Tề Tu đi ở phía trước, tốc độ không nhanh không chậm, không nhìn ra chút khẩn trương nào.
Đi được một đoạn, phía trước đột nhiên xuất hiện sương mù lượn lờ xen lẫn ánh vàng nhàn nhạt.

Tông Dục ở phía sau trông thấy, không khỏi cười nói, "Tề tiểu thư thực sự là có mắt, lần này không cần đi nhầm đường nữa rồi!”
Tề Bảo Bảo nhíu mày, nói cách khác bọn họ đi đúng rồi! Xem ra gã Tông Dục này rất quen thuộc nơi này đi!
Cổ Ngạn nhìn đám sương mù mờ ảo kia, cau mày nói, “Rất độc!”
Nam Cung Diệu và Tề Hiền đều căng thẳng, Cổ Ngạn nói rất độc vậy thì thật sự rất độc rồi.

Mắt thấy đám sương mù kia theo gió lượn lờ tiếp cận mọi người, Nam Cung Diệu mở miệng hỏi, “Cậu có thể giải không?”
Cổ Ngạn trầm mặc một chút, dứt khoát lắc đầu, "Không thể!"
"Không thể?" Nam Cung Diệu kinh hô thành tiếng, rất dễ nhận ra căn bản hắn chỉ tùy ý hỏi mà thôi, vốn không nghĩ tới Cổ Ngạn sẽ cho ra đáp án như vậy.

Nếu cửa ải đầu tiên đã không qua, thì những cửa ải tiếp theo làm sao đây?
Kiều Tuyết cười cười tiến lên trước nói, “Cái này tôi có cách!” Nói đoạn liền tung ra một nắm bột.

Màu đỏ nhạt hòa vào ánh vàng kia dần dần có xu hướng trở nên vô sắc.
Tề Bảo Bảo nhíu mày, tiếp tục cùng Tề Tu tiến lên trước, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có tính toán.

Xem ra bất kể là nguyên nhân gì, ba vị thủ hộ này thực sự muốn để cho bọn họ đọat được linh vật, nếu đã vậy, bọn họ cũng không cần phải vội ra tay, có kẻ dùng được vì cớ gì lại không lợi dụng?
Đã biết đi đúng đường, thì cũng biết con đường này rất nguy hiểm.

Vốn dĩ đoàn người sau khi bước qua cánh cửa đã không lơ là, nay lại càng thêm cẩn thận.
Ngay cả Nam Cung Diệu và Tề Hiền cũng khẩn trương.

Thường ngày Tề Hiền đều là vẻ mặt nghiêm túc thì không có gì, trái lại Nam Cung Diệu bỗng nhiên nghiêm túc thật đúng là làm người ta không quen.
Cổ Ngạn vừa chú ý xung quanh, vừa lườm hắn, “Khẩn trương như vậy làm gì?”
Nam Cung Diệu liếc mắt khinh thường, “Nói nhảm! Chỉ là khói độc đơn giản cũng khiến chúng ta bó tay rồi, có thể không khẩn trương sao được?" Mặc dù Kiều Tuyết giải quyết trông rất đơn giản, nhưng bọn hắn không thể yên tâm giao tính mạng của mình cho một kẻ xa lạ được!
Cổ Ngạn nhíu mày nhìn hắn, “Ai nói bó tay?”
Nam Cung Diệu hơi ngây ra, “Không phải cậu bảo không thể giải sao?”
Cổ Ngạn giương mắt nhìn về phía trước, không nhìn ra khẩn trương nhưng cũng mười phần cẩn thận, “Mình không thể giải nhưng cậu thì có thể.”
“Mình?” Nam Cung Diệu giật giật khóe miệng, “Sao mình không biết mình lại lợi hại như vậy ta? Không phải ý cậu muốn nói để một mình mình nuốt trọn đống khói độc kia đó chứ?”
“À, chuyện này cũng hay đó!” Cổ Ngạn nói như thể đây không phải chuyện đùa, dường như đây thực sự là một biện pháp.
Nam Cung Diệu cắn răng, muốn nổi xung thiên, Tề Hiền liếc nhìn hai người bọn hắn, hơi có chút đau đầu bảo, “Hai người các cậu có phải bát tự không hợp không? Phiền hai người nghiêm túc chút đi có được không hả?” Không phát hiện thiếu gia và tiểu tiểu thư không còn nói chuyện yêu đương sao?
Đang nghĩ ngợi, lại trông thấy Tề Bảo Bảo bỗng hôn bẹp một cái lên mặt Tề Tu, Tề Hiền thiếu chút nữa té xuống đất, lẽ nào tiểu tiểu thư biết trong lòng y đang suy nghĩ gì, cố ý đối nghịch với y?
Cổ Ngạn nhún vai, “Mình rất nghiêm túc, vốn dĩ mình có thuốc giải, nhưng lại bị kẻ nào đó ăn sạch rồi, chỉ cần hắn đồng ý tốn tý huyết thì giải độc không thành vấn đề!”
Nam Cung Diệu nghiêm túc suy nghĩ rồi nói, “Hai tháng trước hình như mình có ăn một viên thuốc, lẽ nào chống lại độc rắn vẫn còn hiệu nghiệm sao?”
Cổ Ngạn hơi híp mắt, trong mắt mang theo một tia nguy hiểm, “Nhớ rõ thật đấy!” Có trời mới biết y đã tốn bao nhiêu tâm tư mới nghiên cứu ra một viên thuốc như vậy.
Nam Cung Diệu cười khan hai tiếng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, xem ra thuốc kia thực sự là đồ tốt đây! Thảo nào lúc đó Cổ Ngạn bày ra bộ dạng muốn giết hắn như vậy, thậm chí ngay cả Diêm Môn cũng vứt không quản, đi giải sầu nguôi giận.
Đây là nguyên nhân khi đó đánh chết hắn cũng không thừa nhận, vì bộ dạng như muốn ăn thịt người của Cổ Ngạn lúc ấy quá ư kinh khủng!
Ngay lúc này, Tề Bảo Bảo đang đi ở phía trước đột nhiên ngồi xổm xuống, đáng thương nhìn Tề Tu, “Cha, người ta đi hết nổi rồi, nghỉ ngơi chút đi nha?”
Vốn dĩ mọi người đã thay đổi cách nhìn về Tề Bảo Bảo, nay thấy vậy không khỏi lại đem cô trở lại nguyên hình.

Âu Dương Lạc và Đông Phương Duệ có chút nghi hoặc, rốt cuộc Tề Bảo Bảo là một người thế nào đây? Lẽ nào trước đó bọn họ đoán sai, cô ta thực sự là một kẻ ngốc?
Tề Mặc vẫn mang theo ý cười ôn hòa, chỉ là chú ý bốn phía.
Tông Dục như có điều suy nghĩ, ý cười treo trên khóe miệng mang theo chút nghiền ngẫm.
Tề Tu lập tức dừng bước, kéo Tề Bảo Bảo lên ôm cô vào trong lòng, để cô dựa vào người hắn.

Sau đó đứng dạt sang một bên nhường đường, dường như thực sự muốn nghỉ ngơi cùng Tề Bảo Bảo, làm mọi người á khẩu.
Hiện tại mọi người muốn lấy linh vật, là linh vật quan hệ đến tồn vong của Nam đảo.

Chuyện này có thể đùa sao? Cứ coi như Tề Bảo Bảo ngu ngốc, nhưng Tề Tu thân là thiếu gia Tề gia cũng phải biết nặng nhẹ chứ! Lại có thể để mặc cho Tề Bảo Bảo làm loạn!
Rất nhiều người không nhịn được cau mày, lập tức liền có người không để ý tới hai người, lướt qua họ tiến lên trước.
Tề Bảo Bảo và Tề Tu không đi, ba người bọn Nam Cung Diệu tự nhiên cũng sẽ không đi, ba người bọn Tông Dục cũng dừng lại nghỉ ngơi theo.
Âu Dương Hiểu Hiểu liếc nhìn Nam Cung Diệu, sau đó theo Âu Dương Lạc tiến lên trước, Âu Dương Kỳ thì lại nháy nháy mắt với Cổ Ngạn.
Tông Dục nhìn tinh anh của ba đại gia tộc vội vàng rời đi, cười đến sâu hiểm khó dò, "Tề tiểu thư làm thế này có phải hơi quá đáng rồi không?”
Tề Bảo Bảo đứng trong lòng Tề Tu, vẻ mặt vô tội, "Tôi làm gì?"
Đối với ánh mắt nghiền ngẫm của Tông Dục, Tề Tu có chút bất mãn, giơ tay ấn đầu Tề Bảo Bảo vào lòng, lạnh giọng nói, “Muốn có được, đương nhiên trước đó phải trả giá.”
Nam Cung Diệu cười đầy ưu nhã, “Chỉ là, bọn họ muốn có được linh vật, vì sao chúng tôi phải dẫn đường?” Bọn họ biết Tử Ngọc Bôi và Triêu Thiên Châu hai cái huyết mạch không để người ta bớt lo kia ở đâu nên hiển nhiên không lo lắng Nam đảo sẽ bị diệt.
Kiều Tuyết trừng mắt hỏi, “Vậy tại sao trước đó các người muốn dẫn đường?”
Tề Bảo Bảo lắc lắc đầu, giãy giụa tránh khỏi ma chưởng của Tề Tu, trên mặt lộ ra nụ cười yêu kiều, hơi có chút vô tội bảo, “Chẳng phải là do tôi tò mò ở nơi này có thể xuất hiện con quái thú đáng yêu nào đó hay không sao?”
Kiều Tuyết liếc mắt khinh thường, thực là một cái cớ sứt sẹo! Rõ ràng là cô ta phát hiện trước mặt có nguy hiểm, để đám người kia đâm đầu vào họng súng mà!
Tề Bảo Bảo cười rất ư vui vẻ, chuyện ba đại gia tộc dẫn cự mãng đến chỗ bọn họ trước đó cô không quên, vừa đúng lúc con đường này quá không thú vị, là lúc thích hợp để tính sổ!
Nhìn nụ cười của Tề Bảo Bảo, Nam Cung Diệu rụt người lại, như là đã làm chuyện nào đó trái với lương tâm vậy.

Hắn còn chưa quên trước đó hắn đã từng đắc tội đại tiểu thư, đại tiểu thư sẽ không âm thầm tìm cách tính sổ với hắn đó chứ?
Ách.

.

.

hẳn là không đâu? Hắn cũng không làm chuyện gì quá phận, tin rằng đại tiểu thư đại nhân đại lượng sẽ không chấp nhặt với hắn!
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên phía trước vang lên một tiếng hét thảm thiết, mùi máu tanh nồng nặc theo đó truyền đến.

Cơ thể Nam Cung Diệu đờ ra, mắt hơi hơi có biến hóa, trên cánh tay bỗng đau nhói, vẻ mê mang trong nháy mắt biến mất vô tung.

Nam Cung Diệu kêu oai oái, “Cổ Ngạn cậu là tên khốn kiếp! Ra tay sao lại ác thế chứ?” Máu đó nha! Khi không bị bấm đến chảy máu rồi!
Cổ Ngạn nhìn hắn nhíu nhíu mày, tình huống của Nam Cung Diệu dường như rất không lạc quan, trước đó máu tanh kích thích hắn không lớn như bây giờ.

Thời gian qua bao lâu kia chứ? Chút máu tươi ấy cũng khiến hắn thiếu chút nữa mất lý trí!
Tề Hiền cũng lo lắng, “Nam Cung Diệu, cậu phải chống đỡ đó, bằng không không phải cậu chết thì là bọn mình chết!” Nói thật, nếu như Nam Cung Diệu vào lúc bọn họ không phòng bị đột nhiên phát cuồng đâm bọn họ một dao, hậu quả kia thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Tề Bảo Bảo nghe vậy, vuốt cằm quan sát Nam Cung Diệu, nhìn đến nỗi Nam Cung Diệu cảm thấy da đầu tê dại, lắp bắp, "Đại...!Đại tiểu thư..." Đây là muốn làm gì? Hắn có dự cảm rất xấu, đại tiểu thư đây là muốn báo thù rồi nha! Chẳng qua hắn nói cô thô lỗ thôi mà, chỉ đùa một chút cũng không được sao?
Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tề Tu, lại thấy Tề Tu đột nhiên cúi đầu, cứ chốc chốc lại đùa bỡn mái tóc của Tề Bảo Bảo, giống như không hề cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu khóc không ra nước mắt.

Phân biệt giới tính mà! Nói thế nào thì hắn cũng đã liều sống liều chết mệt mỏi nhiều năm vì Tề Tu như vậy, giờ đây ngài ấy lại không thèm cứu hắn!
Tề Bảo Bảo nhìn bộ dạng giả ngu của Tề Tu, thiếu chút nữa nhịn không được phá lên cười, thật vất vả mới nhịn được tiếng cười sắp thoát ra khỏi miệng, trầm ngâm nói, “Có chết thì chết đạo hữu chứ đừng chết bần đạo, nếu không thì phế hắn trước đi!”
Mùi máu tanh theo gió truyền tới ngày càng nồng nặc, Tông Dục đứng ở một bên xem trò vui, tuyệt không có ý muốn tiến lên trước giúp đỡ.

Căn bản y chẳng quan tâm sống chết của ba đại gia tộc, trông thấy tình hình của Nam Cung Diệu, cũng không có ý muốn giúp.

Y biết Tề Tu và Tề Bảo Bảo không tin tưởng y, hiển nhiên sẽ không tự rước mất mặt.
Phế hắn? Nam Cung Diệu ai oán, có cần phải không có tính người như vậy không hả? Chẳng qua hình như hắn càng ngày càng không có cách nào kiềm chế, Tề Hiền và Cổ Ngạn cũng không có khả năng lúc nào cũng trông chừng hắn!
Nam Cung Diệu cắn răng, nhắm tịt mắt, hiên ngang lẫm liệt thốt lên, “Đến đây đi!"
Sau một khắc bỗng cả kinh nhảy phắt ra ngoài, nhìn Cổ Ngạn giơ lên chủy thủ, Nam Cung Diệu nổi trận lôi đình, “Khốn kiếp!" Sờ sờ cổ tay mình thì thấy lạnh lẽo, có cần phải tàn nhẫn như vậy sao? Lại chọn cắt gân tay hắn!
Cổ Ngạn không đếm xỉa tới cơn giận của hắn, bình tĩnh mở miệng, “Muốn phế thì phải phế triệt để!”
Nam Cung Diệu phẫn nộ, hắn lấy khuôn mặt của hắn ra thề, Cổ Ngạn tuyệt đối là lòng lang dạ sói!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui