Tề Hiền tức giận trừng mắt lườm Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn, thứ huynh đệ gì thế này?
Cổ Ngạn mím mím môi, mặt không đổi sắc nói: “Không biết cậu ở đằng sau!” Lời này không giả, Tề Hiền đứng phía sau hai người, sau đầu bọn họ lại không mọc thêm con mắt nữa, tự nhiên không có khả năng nhìn thấy y ở phía sau.
Những lời này quả thực chính là lửa cháy đổ thêm dầu, Tề Hiền càng thêm nộ khí đằng đằng, ai dè Cổ Ngạn lại thốt ra một câu: “Tức giận sẽ chỉ làm độc tố lan ra nhanh hơn mà thôi.”
Hắn chỉ ăn ngay nói thật, tuyệt đối không có ý cười trên nỗi đau của người khác, thế nhưng lọt vào tai mọi người lại có chút ý tứ hả hê.
Âu Dương Hiểu Hiểu rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, , tức đỏ mắt không thể tin nhìn Nam Cung Diệu: “Anh gạt tôi!”
Nam Cung Diệu giơ tay phủi phủi “máu” dính trên áo, món đồ chơi này của hắn quả nhiên rất hữu dụng, vào thời khắc mấu chốt, không thể thiếu đám đạo cụ này.
Nhếch miệng lên tạo thành độ cong có chút lạnh lẽo, Nam Cung Diệu bỗng lắc mình xuất hiện trước mặt Âu Dương Hiểu Hiểu, vươn tay ra bóp lấy cổ cô ta, cười lạnh: “"Âu Dương Hiểu Hiểu, không phải chỉ có cô mới có tư cách lừa gạt người khác đâu!”
Âu Dương Hiểu Hiểu hai mắt ngấn lệ nhìn hắn, khó khăn mở miệng: “Anh hận em?” Hơi giật giật khóe miệng, hắn hẳn là hận cô, cô đã hại chết người thân của hắn, sao hắn có thể dễ dàng tha thứ cho cô được?
Đã nhiều năm rồi, đến khi gặp lại, hắn không lộ ra chút hận ý nào, thậm chí vào lúc cô bị thương, hắn đã ra tay cứu cô.
Vì thế cô đã nghĩ rằng, hắn đối với cô chính là tình cũ khó quên, chỉ là cần thời gian quên đi sai lầm của cô mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới hắn lại có thể vô tình đến thế, trong mắt hắn cô nhìn thấy sát ý, hắn muốn giết cô, cô vì cứu hắn mà bỏ qua cơ hội đào tẩu, kết quả là, hắn lại muốn giết cô!
Nam Cung Diệu ưu nhã cười cười, dường như có chút kinh ngạc, lắc đầu: “Sao cô lại nói thế? Cô giúp tôi hủy đi Nam Cung gia tôi còn chưa cảm ơn cô cơ mà!” Nam Cung gia hại chết mẹ hắn, hắn trở lại Nam Cung gia mục đích duy nhất chính là hủy nó đi!
Âu Dương Hiểu Hiểu khiếp sợ trợn to mắt, không thể tin nhìn hắn, giống như chưa từng quen biết: “Anh.
.
.anh lợi dụng tôi!”
Nam Cung Diệu mang theo nụ cười mỉm trên mặt, lắc đầu bảo: “Sao lại là lợi dụng chứ? Đây chẳng qua chỉ là cùng có lợi mà thôi, mục đích của cô không phải là lợi dụng tôi hủy diệt Nam Cung gia hay sao? Tôi thành toàn cho cô, cô hẳn là nên cám ơn tôi một tiếng mới đúng!” Ngữ khí nhàn nhạt, giống như hắn thực sự làm chuyện tốt, nên nhận được câu cảm ơn.
Ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve động mạch của Âu Dương Hiểu Hiểu, trong mắt dần dâng lên ánh hồng quang.
Sống lưng Âu Dương Hiểu Hiểu phát lạnh, cô đột nhiên cảm thấy rất nguy hiểm.
Nam Cung Diệu như thế này rất nguy hiểm, khiến người ta theo bản năng cảm thấy sợ hãi!
Ngay lúc mọi người cho rằng Nam Cung Diệu sẽ bóp chết Âu Dương Hiểu Hiểu, ai ngờ hắn lại đột nhiên mềm nhũn ra ngã xuống, Cổ Ngạn giơ tay tiếp được Nam Cung Diệu, nhíu mày.
Âu Dương Hiểu Hiểu bụm cổ ho khan, cảm giác đi dạo một chuyến quanh quỷ môn quan thật sự là không dễ chịu.
Tề Hiền đã uống thuốc giải Cổ Ngạn cho, trông thấy một màn này, không khỏi hỏi: “Cậu đánh ngất cậu ta làm gì?” Nam Cung Diệu không phải là tự mình ngất đi, mà là do Cổ Ngạn đánh ngất!
Tề Hiền không hiểu, nhưng Tề Bảo Bảo và Tề Tu lại hiểu rõ nguyên nhân Cổ Ngạn ra tay.
Bộ dạng kia của Nam Cung Diệu rõ ràng chính là lại "phát bệnh" nữa rồi, nếu lúc này để hắn giết người, vậy thì không phải nguy sao? Không biến thành sát nhân cuồng mới là lạ đó!
Thấy sự tình thất bại, Tề Bảo Bảo lắc lắc cổ, vặn vặn cổ tay, chuẩn bị đích thân tra hỏi.
Tề Tu kéo cô về lại trong lòng, lắc đầu bảo: “Không cần phiền phức như thế.” Nói xong bèn liếc mắt nhìn Cổ Ngạn.
Cổ Ngạn ném Nam Cung Diệu cho Tề Hiền, sau đó đi đến gần Âu Dương Hiểu Hiểu, không cho cô ta cơ hội phản ứng, y bóp cằm cô ta, đổ một viên thuốc vào miệng.
Bộ dạng kia nhìn thế nào cũng thấy không chút tình nguyện, sau đó đứng ở một bên, nhìn cặp mắt cô ta dần trở nên vô thần, bèn gật gật đầu với Tề Tu.
Tề Bảo Bảo hai mắt sáng ngời.
Đồ tốt! Lát nữa nhất định phải tìm Cổ Ngạn đòi chút thuốc này mới được, lần sau bức cung cũng không cần bạo lực máu tanh nữa rồi!
Nếu như Cổ Ngạn biết suy nghĩ của cô, nhất định sẽ chạy càng xa càng tốt, không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa.
Mặc dù cách thức tra hỏi này rất hiệu quả, nhưng thuốc thì có hạn nha.
Tề Bảo Bảo tiến đến trước mặt Âu Dương Hiểu Hiểu, cười đầy hòa ái, hỏi: “Âu Dương tiểu thư, là ai sai cô đi cướp linh vật?”
Âu Dương Hiểu Hiểu chớp chớp mắt, từ từ mở miệng: “Là.
.
.
A.
.
.
“Âu Dương Hiểu Hiểu vừa mới thốt lên được một chữ, liền hét thảm một tiếng, lăn đùng ra đất mà chết.
Tề Bảo Bảo đứng lên, nhìn máu tươi trên cổ cô ta, sắc mặt lạnh xuống, đây là giết người diệt khẩu!
Có thể để cô và Tề Tu không hề phát hiện, không kịp ra tay cứu người, người xuất thủ không phải là người bình thường!
Vươn tay lấy đi linh vật nằm trong lòng bàn tay Âu Dương Hiểu Hiểu, Tề Bảo Bảo cau mày nhìn bốn phía.
Nếu kẻ nọ có bản lãnh như vậy, vì sao không lấy đi linh vật? Nhiệm vụ của Âu Dương Hiểu Hiểu không phải là cướp linh vật sao?
Tề Tu giơ tay ôm cô, trầm giọng nói: “Trên đường trở về nhất định phải cẩn thận!" Nếu như kẻ ở phía sau thực sự đánh chủ ý lên linh vật, như vậy nhất định sẽ còn ra tay nữa, nếu mục đích không phải linh vật, vậy thì chắc chắn là có mục đích không thể cho ai biết được!
Đúng vào lúc này, Tông Dục dẫn theo Kiều Tuyết và Diệp Thiểu Hàn xuất hiện, thấy vật trên tay Tề Bảo Bảo, bèn vừa cười vừa nói: “"Quả nhiên các người lấy được rồi!"
Tầm mắt Tề Bảo Bảo và Tề Tu đồng loạt rơi lên người y, hiển nhiên hoài nghi y, chỉ có điều Tông Dục lại mặt không đổi sắc, mỉm cười nhìn bọn họ, khiến người ta nhìn không thấu.
Tề Bảo Bảo không nói gì nữa, ngay trước mặt mọi người giao linh vật cho Cổ Ngạn.
Linh vật này vẫn còn có chút trọng lượng, Cổ Ngạn có không gian tùy thân sẽ tương đối dễ dàng hơn!
Âu Dương Lạc và Đông Phương Duệ không nhịn được cau mày, nhưng chẳng ai nói gì.
Suy cho cùng Đồng nhân trận là Tề Tu phá, bọn họ dù sao vẫn không tiện trước mặt nhiều người thế này, da mặt dày nói linh vật là do bọn họ lấy được.
Đám người áo đen bị người của ba đại gia tộc giải quyết ngay tại chỗ, dù bọn chúng có phải là người của Bắc đảo hay không, nếu mơ ước linh vật, tự nhiên không thể lưu lại.
Đoàn người men theo đường cũ trở về, ra khỏi đường hầm dưới lòng đất, dọc theo đường cũ xuống núi, dưới con mắt của ba người bọn Tông Dục, lên thuyền.
Nhìn chiếc thuyền bắt đầu di động, Tông Dục vừa cười vừa nói, "Chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Sắc mặt Tề Tu trong nháy mắt lạnh xuống, bởi vì lời này của Tông Dục là nhìn Tề Bảo Bảo mà nói.
Trong mắt y thoáng hiện vẻ đùa cợt bí hiểm, khiến hắn rất không vui, liền duỗi tay ôm lấy Tề Bảo Bảo dùng sức hôn, sau đó chẳng thèm liếc mắt nhìn Tông Dục cái nào, Tề Tu ôm Tề Bảo Bảo bước vào trong khoang thuyền.
Tề Bảo Bảo kéo hắn vào phòng, nhìn sắc mặt âm trầm của hắn, khẽ cười ra tiếng, dỗ dành hôn lên khóe môi hắn, sau đó kéo hắn tới cạnh giường: “Nghỉ ngơi một lát đi, bằng không chờ đến lúc những kẻ tâm tư khó dò kia tìm đến cửa, thì không có cơ hội nghỉ ngơi đâu!"
Chẳng những thế, mà người của ba đại gia tộc chỉ sợ cũng sẽ không an phận.
Vốn dĩ lấy được linh vật rồi hẳn là nên nhanh chóng quay về để phòng ngừa đêm dài lắm mộng mới đúng, thế nhưng hiện giờ lại chậm chạp lái thuyền như thế, chỉ sợ là muốn kéo dài thời gian đây mà!
Chiếc thuyền từ từ rời khỏi Nam Sơn đảo, thế nhưng đoàn người lại không biết trên Nam Sơn đảo còn có một đoàn người nữa đang đi tìm bọn họ.
Kiều Tuyết liếc mắt nhìn Tông Dục vẫn đang dõi mắt nhìn ra xa, lên tiếng hỏi, "Đám người kia giải quyết thế nào?"
Tông Dục hơi nhíu nhíu mày, sau đó thả lỏng ra, ôn hòa mở miệng: “Không chừa một mống." Nếu Tề gia nhiều người đến thế vậy thì để y giúp một tay, cũng tránh cho cứ luôn có chuyện hay không có chuyện thì đều đến quấy rầy sự thanh tịnh của y.
Hơn nữa, tin rằng người kia sẽ cảm ơn y!
Sau khi Nam Cung Diệu ngủ một giấc thật dài, rốt cuộc cũng xuất hiện với khuôn mặt tiều tụy.
Bộ dạng kia, nhìn thế nào cũng giống như mười ngày nửa tháng rồi không được ngủ vậy, chân bước lảo đảo, ngã bên này lắc bên kia.
Tề Bảo Bảo trông thấy dáng vẻ này của hắn, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, quan sát hắn một phen, hỏi: "Nam Cung Diệu, anh miệt mài quá độ?"
Tề Tu mặt không đổi sắc, đã quen với những câu nói kinh người của cô, nhưng Tề Hiền lại thiếu chút nữa bị sặc.
Cổ Ngạn ngồi bên cạnh y, liếc y một cái, chỉ mong sao cho y bị sặc chết mới tốt.
Vốn là Tề Bảo Bảo để hắn và Tề Hiền thay phiên nhau trông chừng Nam Cung Diệu, nhưng bởi vì trước đó bị ngộ thương, cho nên Tề Hiền căn bản không có ý định quan tâm tới sống chết của Nam Cung Diệu, vì thế Nam Cung Diệu ngủ bao lâu, y giữ bấy lâu!
Nam Cung Diệu lắc lắc lư lư ngồi xuống ghế, hai mắt vô thần, hữu khí vô lực nói: “Cuối cùng cũng không biến thành sát nhân cuồng rồi!” Rốt cuộc hắn cũng chịu đựng được, chỉ có điều giấc ngủ này thực sự là thống khổ.
Đó căn bản không phải là ngủ, mà là ngất đi thôi, hắn vừa tỉnh lại, đã bị Cổ Ngạn đánh ngất, tỉnh lại lần nữa, lại bị đánh ngất, mãi cho đến khi mắt hắn không còn đỏ nữa mới thôi, hắn vô cùng hoài nghi, Cổ Ngạn căn bản là đang lợi dụng việc công để báo thù riêng.
Sờ sờ cái cổ bị đập sưng, Nam Cung Diệu thập phần ai oán.
Tầm mắt lướt qua mấy người ăn đến quên cả trời đất, Nam Cung Diệu tức giận.
Rốt cuộc là bọn họ có lòng tin thái quá đối với hắn, hay căn bản là không quan tâm đến sống chết của hắn đây!
"Ngạn..." Âu Dương Kỳ không mời mà tới, vô cùng không khách khí ngồi xuống bên cạnh Cổ Ngạn, gật đầu với mấy người đang ngồi gần đó, coi như là chào hỏi, sau đó nói với Cổ Ngạn: “Sắp trở về rồi, có thời gian nhớ đến Âu Dương gia thăm em nhé!”
"Ừ." Cổ Ngạn tiếp tục dùng bữa sáng, cũng không quá mức nhiệt tình, có điều đối với Cổ Ngạn mà nói, đây đã coi là không tệ.
Tề Bảo Bảo làm như không nhìn thấy cầm nĩa xiên vào món ăn trong đĩa mà cô nhìn trúng trên cái khay cạnh Tề Tu, ăn say sưa.
Tề Tu nhếch nhếch miệng, đáy mắt mang theo tia cưng chìu, căn bản không để ý tới có lòi ra thêm một người nữa hay không.
“Ui.
.
.” Nam Cung Diệu đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, nhìn ngón tay mình chảy máu mà khóc không ra nước mắt, sao hắn cứ xui xẻo mãi thế này?
Tề Hiền liếc hắn một cái, phun ra hai chữ, "Đáng đời!" Cuối cùng trong bụng cũng phun ra một ngụm ác khí.
Nam Cung Diệu đầu choáng mắt hoa, dùng dao nĩa còn có thể cắt trúng tay mình, nào có sức lực tính sổ với y, chỉ trợn to cặp mắt vô thần, nhìn thức ăn trong đĩa, chậm chạp không dám hạ dao.
Tề Bảo Bảo nhìn Nam Cung Diệu, cười ngả nghiêng trong lòng Tề Tu.
Mặc dù Nam Cung Diệu có tính cách điên điên khùng khùng, nhưng phần lớn thời gian thì đều mang vẻ ưu nhã của quý công tử trên người, thật sự là rất hiếm có khi thấy hắn lúng túng thế này.
.