Bất quá khiến ông cảm thấy kỳ quái chính là, Tề Mặc một chút ý tứ muốn rời đi cũng không có, ông cũng có chút hoài nghi, chẳng lẽ Triêu Thiên Châu không phải hắn trộm?
Thiên Mị bị Thiên Nghiêm gọi vào thư phòng, Thiên Nghiêm tức giận đè nén sốt ruột trong lòng, trầm mặc hỏi, “Con tra được cái gì rồi?” Đối với dấu vết ái muội trên cổ Thiên Mị thì làm như không thấy.
Trong lòng ông kỳ thực cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao Tề Mặc đặc biệt tới Bắc đảo lấy trộm Triêu Thiên Châu, nhất định là đã chuẩn bị chu đáo.
Nhưng ông cũng biết năng lực của Thiên Mị, không khỏi thầm có chút hy vọng.
Thiên Mị ngồi xuống ghế salon trước bàn đọc sách, mặt không đổi sắc nói, “Con đã lục soát rồi, trong phòng Tề Mặc không có!” Trong phòng Tề Mặc đương nhiên không có, Triêu Thiên Châu từ lâu đã ở trên người cô rồi!
Thiên Nghiêm mặc dù có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đè xuống tâm tình trong lòng, trầm ngâm nói, “Con chớ tiếp cận Tề Mặc, âm thầm điều tra là được rồi, cha và Tô Hạo đã tiếp xúc với nhau, tốt nhất là sớm định hôn sự này đi!”
Mặc dù Triêu Thiên Châu quan trọng, nhưng ông cũng không thể quên uy hiếp của ba gia tộc khác.
Nếu như lúc này ba gia tộc kia gắn bó với nhau, bắt lấy nhược điểm của ông không buông, thực đúng là có chút phiền phức.
Mặc dù Thiên gia đứng đầu bốn đại gia tộc, nhưng nếu đồng thời đối phó ba đại gia tộc, còn phải tìm Triêu Thiên Châu căn bản là không có khả năng.
Hiện tại không thể để cho ba gia tộc kia liên hợp, cho nên ông mới muốn để Thiên Mị mau chóng quyết định hôn sự với Tô Hạo.
Mặc dù Tô gia xếp cuối trong bốn đại gia tộc, nhưng nếu như kết thông gia với Tô gia, Bùi thị và Ngải thị nhất định không dám hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa ông dự định nhanh hết mức có thể xúc tiến hôn sự của Thiên Ngữ cùng Bùi Diễm, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, hiện tại loại tình huống này, tất nhiên là càng sớm càng tốt!
Thiên Mị gật đầu bày tỏ đã rõ, không chút dị nghị.
Thiên Nghiêm nhìn cô rời đi lại nhíu mày, năng lực của Thiên Mị ông biết, năng lực của Thiên Ngữ ông cũng biết, hiện tại có ông ở đây, còn có thể khống chế Thiên Mị, nếu như sau này Thiên Ngữ trông coi cái nhà này, chỉ sợ.
.
.
Kỳ thực trong lòng ông cũng có tiếc nuối, năng lực của Thiên Mị quả thực đủ để trở thành người thủ hộ Bắc đảo, nhưng năng lực của Thiên Ngữ muốn trở thành gia chủ Thiên gia lại có chút miễn cưỡng.
Bắc đảo tuyệt không phải do Thiên gia thống trị, mà là bốn đại gia tộc cùng chung cai quản.
Người thủ hộ Bắc đảo không nhất định phải là người của Thiên gia, nhưng Thiên Nghiêm lại không cho phép người này là người của ba gia tộc còn lại.
Người này mặc dù ẩn trong bóng tối, nhưng lại quan hệ trọng đại, một khi người này trở thành người của ba đại gia tộc, vậy thì địa vị của Thiên gia tràn ngập nguy cơ rồi!
Vai trò người thủ hộ này vốn đã tồn tại từ xưa đến nay, từ lúc Nam Bắc đảo còn chưa phân chia thì đã có rồi, chẳng qua là hiện tại Nam Bắc đảo do những người khác nhau chia nhau thống trị, cũng đều tự có người thủ hộ riêng.
Đối với Bắc đảo mà nói, kỳ thực ba gia chủ còn lại cũng đều hy vọng người này là người trong gia tộc của mình mà ra, cũng ra sức thực hiện, cho nên đã tiến hành từ rất sớm, khi huấn luyện thì không chỉ là người của Thiên gia.
Bốn đại gia tộc đều từ trong gia tộc tuyển ra người xuất sắc tiến cử đến trụ sở huấn luyện, đương nhiên số tuổi có hạn chế, phải là dưới sáu tuổi.
Lúc Thiên Mị đi vừa vặn bốn tuổi.
Để công bằng, ở nơi đó những đứa trẻ đều không có thân phận, bởi vì sau này đều là hoạt động ngầm, do đó nhất định cũng phải che giấu diện mạo của bản thân, mãi cho đến lúc rời khỏi nơi đó.
Hằng năm số trẻ em bị đưa đến đó không ít, cuối cùng đi ra ngoài lại không nhiều lắm, mỗi cuối năm có một lần khảo hạch, có tên trong danh sách mười tên đứng đầu thì không cần tham gia khảo hạch năm sau, có thể bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ rồi, mãi cho đến khi người huấn luyện cho là đã có thể tốt nghiệp, mới có thể hoàn toàn rời khỏi nơi đó.
Việc này nói ra có chút không công bằng, bởi vì khảo hạch cuối năm là không phân tuổi tác lớn nhỏ, cũng không quản thời gian đến trụ sở huấn luyện dài hay ngắn, cho nên những đứa trẻ nhỏ tuổi, đến nơi này trễ rất thiệt thòi, bất quá việc này mọi người đều đã trải qua, nhìn qua lại rất công bằng.
Nhưng khảo hạch cuối năm tuyệt không phải là điểm kết thúc, rất nhiều trẻ em đều bị chết trong khảo hạch trước đó, quả thực giống như là đang tàn hại những sinh mệnh yếu ớt, nhưng uy hiếp như thế lại có thể kích thích ra tiềm năng của trẻ em, mà những đứa bé đối diện với tử vong không thể kích thích ra tiềm năng, cũng không cần phải sống nữa rồi, cho nên năm đầu tiên vào đó điều quan trọng nhất chính là bảo toàn sinh mệnh!
Có thể sống được ở nơi đó đều là người ưu tú, những người tốt nghiệp sẽ được bổ nhiệm vào một số chức vụ quan trọng, đương nhiên đều là hoạt động ngầm, tỷ như trở thành huấn luyện viên ở đó, v.
v.
.
.
, còn chân chính có thể trở thành người thủ hộ Bắc đảo chỉ có một.
Muốn trở thành người thủ hộ, không riêng gì phải thông qua khảo hạch cuối năm, còn đòi hỏi trong thời gian tiếp nhận nhiệm vụ mỗi năm, nhiệm vụ phải là tối đa, nhưng tuyệt đối không thể thất thủ dù chỉ một lần.
Trừ điều này ra, còn phải đánh bại toàn bộ huấn luyện viên, như vậy mới có thể trờ thành ứng cử viên.
Ứng cử viên mới có tư cách tiến vào rừng rậm được gọi là Quỷ Vực, chỉ cần có thể còn sống đi ra thì có thể trở thành người thủ hộ Bắc đảo.
Muốn chọn ra người thủ hộ là chuyện rất khó khăn, rất nhiều ứng cử viên được xem trọng thông thường sau khi tiến vào Quỷ Vực đều không thể trở ra, cho nên trước khi Thiên Mị trở thành người thủ hộ, vị trí này đã bị bỏ trống gần 20 năm rồi.
Mặc dù huấn huyện đều rất công bằng, huấn luyện viên cũng là người trong cả bốn đại gia tộc, ba gia tộc khác cũng không tìm được lý do để nói, nhưng vị trí thủ hộ này lúc nào cũng vừa vặn rơi xuống người nhà Thiên gia, khiến người ta không nhịn được hoài nghi Thiên gia có phải đã động tay động chân vào không.
Nhưng chỉ dựa vào người được chọn có thể ra khỏi Quỷ Vực, bọn họ đã không thể tìm được khuyết điểm gì, bởi vì chỉ riêng điểm này là không thể làm giả, chỉ có thể suy nghĩ có phải năng lực của người Thiên gia tương đối mạnh hay không mà thôi.
Ba gia tộc khác mặc dù biết người thủ hộ là người Thiên gia, nhưng lại không biết chính xác là ai.
Đây là quy củ, từ trước đến nay ngoại trừ người thủ hộ ra, thân phận này cũng chỉ có một mình gia chủ đương gia là biết.
Kỳ thực trụ sở huấn luyện kia ngoại trừ huấn luyện một số người hoạt động ngầm, còn có một số người được gia tộc huấn luyện, đương nhiên là tách biệt nhau.
Bởi vì đều là người của bốn đại gia tộc, trong lòng của mọi người cũng đều hiểu rõ, không có gì phải che giấu, huống chi người được chọn đến nơi này tiếp nhận huấn luyện của gia tộc, đều có triển vọng tiếp nhận chức vị gia chủ, cho dù sau này không trở thành gia chủ, cũng sẽ trở thành nhận vật quan trọng trong gia tộc, những chuyện này sớm muộn gì người ta cũng biết thôi!
Hơn nữa những người được định trước sẽ hoạt động ngầm cũng không ai có thể thấy được diện mạo!
Bùi Diễm, còn có Dĩnh Nhi, Thiên Mị đều là quen biết nhau ở đó, lúc đó cô cũng đã nhận nhiệm vụ đầu tiên rồi!
Khi đó năm học đầu tiên của Thiên Mị là bảo toàn sinh mệnh đã xong, tuy lúc khảo hạch bị trọng thương, nhưng cũng đã nhặt lại được một mạng, năm thứ hai thì lọt vào mười tên hàng đầu, có điều vừa vặn là tên thứ mười, nhưng nói chung cũng đã có thể tiếp nhận nhiệm vụ.
Lúc ấy còn hù dọa không ít người, khi đó Thiên Mị bất quá chỉ mới sáu tuổi, có thể không dọa người sao? Phải biết rằng chín tên phía trước nhỏ nhất cũng là mười tám tuổi, chí ít cũng đã được huấn luyện mười hai năm rồi.
Cho nên nói khảo hạch hằng năm kỳ thực là một chuyện rất tàn nhẫn, ngẫm lại nếu như một đứa trẻ vừa mới tiến vào gặp phải người đã huấn luyện mười hai năm, như vậy sẽ còn mạng sao?
Những huấn luyện viên sẽ không quan tâm đã chết bao nhiêu người, mỗi ngày đều có người chết, bọn họ sớm đã quen rồi.
Trừ phi đứa trẻ kia dị thường xuất sắc đến nỗi khiến bọn họ yêu thích, có lẽ sẽ hơi hơi chú ý một chút, sẽ không để đứa trẻ kia vì vận khí không tốt mà toi mạng!
Kỳ thực Thiên Mị sở dĩ liều mạng như thế, khi sáu tuổi đã tiếp nhận nhiệm vụ, bất quá chỉ là muốn mau chóng ra khỏi nơi đó, mới có cơ hội đi tìm người kia.
Người kia.
.
.
Khi Thiên Mặc đi ngang qua, thì thấy Thiên Mị tựa ở cửa phòng ngây ngốc ngẩn người, hoàn toàn thu liễm khí tức mị hoặc lộ liễu bình thường, nhìn qua có chút u ám, không khỏi đi tới, há mồm phun ra ba chữ, "Tôi đói bụng!"
“Hả?” Thiên Mị ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ngây ngốc lập lại ba chữ kia, “Tôi đói bụng.
.
.
Tôi đói bụng.
.
.” Sau đó chợt phục hồi lại tinh thần, đầu đầy hắc tuyến.
Đói bụng? Đói bụng tìm cô làm gì? Gương mặt lạnh lùng phun ra câu thế này, ngữ khí lại còn điềm nhiên như không, giống như cô hẳn nên cho hắn ăn vậy, không phải hắn đã quên mình là kẻ trộm rồi chứ? Chẳng lẽ cô còn phải thân thiết làm tròn trách nhiệm chủ nhà? Có phải còn phải nói thêm câu hoan nghênh lần sau ghé thăm hay không?.