Sau khi phân phó xong, Thiên Mị nhìn về phía Tề Mặc, run run hỏi, “Như vậy có được không?” Vừa là bộ dạng nỗ lực che giấu dáng vẻ sợ hãi của mình.
Thấy cô sợ, Tô Hạo vội vàng giơ tay vỗ vỗ lưng cô, trừng mắt nhìn Tề Mặc mặt không biểu tình, nhưng lại bị Tề Mặc hoàn toàn phớt lờ.
Thấy Tề Mặc không có phản ứng, Tô Hạo cũng cảm thấy không thú vị, nói với Thiên Mị, “Nhanh ăn đi!"
Thiên Mị gật đầu, tiếp tục ăn, mặc dù không thục nữ như Thiên Ngữ, nhưng động tác lại tự nhiên mà còn ưu nhã, hai má phồng lên nhìn qua bớt đi một phần yêu mị nhiều hơn một phần đáng yêu.
Nhìn điệu bộ Thiên Mị như đại tiểu thư phân phó người làm, Thiên Ngữ càng không vui, sắc mặt âm trầm.
Ánh mắt Bùi Diễm đảo đảo trên người Thiên Mị cùng Tề Mặc, ôn hòa cười cười, tiếp tục ăn cơm.
Thiên Ngữ hòa hoãn sắc mặt, mở miệng nói, “Chị, chúng ta cũng chưa từng cùng nhau đi dạo phố, chiều nay cùng di dạo đi!” Kỳ thực quần áo của cô đều có những nhà thiết kế nổi tiếng chuyên thiết kế riêng, dạo phố là không cần thiết, chẳng qua là tiêu khiển mà thôi.
Thiên Mị ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, gật đầu.
Thiên Ngữ lại nhìn về phía Bùi Diễm và Tô Hạo, nói, “Bùi tổng Tô thiếu cũng cùng đi đi!”
Hai người tất nhiên không cự tuyệt, Tô Hạo là vì Thiên Mị, Bùi Diễm tự nhiên là muốn tiếp tục xem trò vui.
Nhìn Tề Mặc, Bùi Diễm mở miệng nói, "Tề đương gia cũng đi chung đi!” Có mặt Tề Mặc hẳn là thú vị lắm đây!
Tề Mặc khẽ liếc mắt nhìn y, sau đó gật đầu.
Thiên Ngữ nhịn không được cau mày, nhưng cũng không tiện nói thêm gì.
Tề Mặc này mặc dù rất xuất sắc, nhưng lại là người của Nam đảo, thậm chí còn là đương gia Tề gia, là kẻ địch lớn nhất của cô, tự nhiên không thể thích hắn được, chẳng qua có thể hiểu rõ hơn về kẻ địch cũng tốt!
Nếu là lúc trước cô sẽ không để ý, quản hắn là đương gia Tề gia làm gì, tự nhiên đã có Thiên Nghiêm xử lý.
Nhưng hiện tại Thiên Mị xuất hiện khiến cô ý thức được uy hiếp, vị trí đương gia Thiên gia tuyệt không phải cô thì không được.
Bùi Diễm thì lại cười đến càng thêm ý vị thâm trường, Tề Mặc vừa nhìn đã biết không phải loại người thích dạo phố, lại đáp ứng một cách dứt khoát như vậy.
Dùng xong cơm trưa, Thiên Ngữ nói muốn đi thay quần áo, Thiên Mị cũng lên lầu, vừa mới mở cửa phòng, một người trước cô một bước chen vào phòng.
Nhìn kẻ điềm nhiên như không ngồi trên giường cô, Thiên Mị nhíu nhíu mày, mở miệng nói, “Tề Mặc, tôi cảnh cáo anh, đừng gây trở ngại cho tôi!”
Tề Mặc nhíu mày, “Em muốn gả cho Tô Hạo?" Giọng nói vẫn không dao động, song đáy mắt lại là một mảnh tối tăm, làm người ta đoán không ra hắn đang suy nghĩ gì.
Thiên Mị bĩu môi nói, "Chuyện không liên quan đến anh!”
Dứt lời đi tới mép giường vươn tay cởi cúc áo hắn, mắt Tề Mặc lóe lên, nhưng không nói gì.
"Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên, Thiên Ngữ ở bên ngoài gọi, “Chị, chị xong chưa? Em muốn nhờ chị giúp em xem bộ quần áo này chút.”
Thiên Mị nhíu nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia không kiên nhẫn, xoay người đi tới cửa, “cạch” một tiếng, khóa trái cửa lại, sau đó lại trở lại mép giường, bắt đầu giúp Tề Mặc thay thuốc.
Tề Mặc rũ mắt nhìn cô, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp.
Lần đầu tiên có người còn nhớ thay thuốc cho hắn, nhưng người này lại là kẻ địch lớn nhất của hắn, chỉ trong nháy mắt, đáy mắt lại khôi phục lại bình tĩnh.
Thiên Mị giơ tay chọc chọc vết thương, có chút không biết nói gì hỏi, “Anh là người sao?” Mặc dù có Huyết trợ giúp, cũng không đến mức nhanh lành thế này chứ?
Vết thương trước ngực và sau lưng Tề Mặc đều đã sắp lành, chỉ còn lại dấu vết mờ mờ.
Tề Mặc cúi đầu nhìn thoáng qua, không phải không thừa nhận, cho dù có người nhớ phải thay thuốc cho hắn cũng vô dụng, căn bản không có chỗ dùng!
Cửa bị gõ rầm rầm, bên ngoài lại thêm tiếng của Tô Hạo, dường như rất lo lắng.
Thiên Mị đang muốn đi mở cửa, lại bị Tề Mặc một phát kéo vào trong lòng, xúc cảm trên môi cũng không khiến cô thất thần như lần đầu nữa.
Mắt Thiên Mị chợt lóe, giơ tay ôm cổ hắn, bắt đầu đáp lại nụ hôn của hắn, hai tay trượt vào, khẽ vuốt ve lồng ngực trơn nhẵn của hắn, hết sức phiến tình.
Hôn xong, Thiên Mị có hơi thở gấp, Tề Mặc nhếch nhếch môi nói, “Cám ơn.”
Thiên Mị mị nhãn như tơ nhìn hắn, mở miệng nói, “Tôi hối hận rồi, Tề đương gia vẫn nên lấy thân báo đáp đi.”
Nói xong liền dùng sức đè ngã Tề Mặc xuống giường, liền hôn xuống, một tay vuốt ve lồng ngực hắn, một đường đi xuống, không có xu thế dừng lại.
Tề Mặc một phát bắt lấy tay cô, hơi dùng sức, vị trí cả hai thay đổi.
Thiên Mị cười cười với hắn, đột nhiên kêu lên, “Đừng.
.
.” Thanh âm không phải quá lớn, vừa đủ để người ngoài cửa nghe thấy.
Thiên Mị ngẩng đầu mổ lên môi Tề Mặc, cười với hắn rất ư xán lạn.
Tề Mặc tựa hồ một chút cũng không kinh ngạc, cũng không có ý định đứng dậy, ngược lại lại chế trụ gáy cô, môi lưỡi giao nhau, hết sức triền miên.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị phá mở, ba người bên ngoài xông vào, nhìn thấy chính là một màn như thế này, Tề Mặc quần áo xốc xếch đè Thiên Mị dưới thân, ‘thô bạo’ hôn cô, Thiên Mị run lẩy bẩy ở dưới thân hắn, trong mắt ngấn lệ, lại tránh không được trói buộc của hắn.
Trong cơn giận dữ, Tô Hạo hung hăng vung nắm đấm, ai ngờ Tề Mặc ôm Thiên Mị lăn một vòng, dễ dàng tránh được, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Tô Hạo.
Tề Mặc ôm Thiên Mị xuống giường, kéo tay cô đặt lên quần áo mình, Thiên Mị cắn cắn môi, hai tay run rẩy giúp hắn cài cúc áo, bày ra bộ dạng nàng dâu đáng thương.
Nhìn đến nỗi Tô Hạo vừa đau lòng vừa tức giận, "Thiên Mị, sao em lại sợ hắn ta như thế?”
Sắc mặt Bùi Diễm có chút đỏ, nhưng không phải bởi vì nhìn thấy hình ảnh ái muội, mà là nghẹn cười.
Thiên Mị diễn xuất thật đúng là càng ngày càng giỏi rồi.
Mặc dù nhìn ra giữa hai người có chút không bình thường, y cũng nghĩ tới thân phận của hai người, nhưng y tin tưởng trong lòng Thiên Mị có chừng mực, hơn nữa một Bắc đảo căn bản không vây khốn được cô!
“Em.
.
.” Thiên Mị nhìn y một cái, lại gục đầu xuống, giúp Tề Mặc cài xong cúc áo cuối cùng, mới thu tay, lặng lẽ đứng ở một bên.
Tô Hạo lại muốn phát hỏa, nhưng còn chưa chờ y ra tay, Tề Mặc đã điềm nhiên như không đi ra ngoài.
Tô Hạo cuộn nắm tay, tức giận không có chỗ phát tiết.
Thiên Ngữ nhìn có chút hả hê cười cười, cũng đi ra theo.
Bùi Diễm nháy nháy mắt với Thiên Mị, cũng tự động biến, còn tiện tay đóng cửa hộ, để cho Thiên Mị tự do phát huy.
Trong phòng, Thiên Mị sợ hãi nhìn Tô Hạo, nhỏ giọng nói, "Xin lỗi..."
Tô Hạo nhìn cô một hồi, bộ dáng đáng thương của cô thực sự khiến y không cách nào phát hỏa, đành phải an ủi, "Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để Tề Mặc khi dễ em nữa.”
Thiên Mị gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào, làm chói mắt Tô Hạo.
Tô Hạo si mê nhìn dung nhan tinh xảo lộ ra vẻ mị hoặc kia, từ từ tiến gần, theo khoảng cách y tiến tới Thiên Mị bắt đầu run rẩy, ngay lúc y sắp hôn lên đôi môi mê người kia, Thiên Mị đột nhiên ngồi xổm xuống, sợ hãi kêu lên, "Đừng.
.
.”
Cửa phòng lần thứ hai bị đá văng ra, Bùi Diễm và Thiên Ngữ đứng ở cửa nhìn hai người trong phòng.
Bị ánh mắt cổ quái của Bùi Diễm nhìn, Tô Hạo có chút lúng túng ho khan một tiếng, an ủi Thiên Mị đang sợ hãi, “"Đừng sợ, là anh.
.
.” Trong lòng nghĩ, xem ra Tề Mặc đã để lại bóng ma tâm lý cho cô rồi.
Đang muốn nói thêm, chỉ thấy trước mắt hoa lên, Thiên Mị đột nhiên không thấy đâu, quay đầu nhìn lại, liền thấy Tề Mặc thô lỗ kéo Thiên Mị ra khỏi phòng.
"Tề Mặc!" Tô Hạo vội vã đuổi theo, lại không cẩn thận đụng vào Bùi Diễm, chờ lúc y đứng vững, đã không thấy bóng dáng Tề Mặc và Thiên Mị đâu.
Trong xe, Thiên Mị bắt chéo hai chân, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, cười đến xán lạn không gì sánh được, "Đa tạ Tề đương gia!".