Tu La Kiếm Thần


Đêm khuya thanh vắng.

Lý Sương Nhi và Cố Thiên Mệnh sau khi về phủ thì mỗi người liền trở về đình viện của mình nghỉ ngơi.

Trải qua mấy ngày giày vò của ông cụ Cố, hai người bất tri bất giác đã trở nên quen thuộc hơn phần nào, không còn xa lạ như trước nữa.

Sau khi Cố Thiên Mệnh trở lại trạch viện của mình, liền đóng chặt cửa lại.

Trong phòng, Yến Hàn cung kính đứng ở một bên, lễ phép nói: “Chủ thượng, linh thảo người cần đều đã mua đủ, còn phân phó gì khác không?”
“Tạm thời đem linh dược cất đi đã, chờ ta bước vào cảnh giới Linh Huyền mới có thể dùng được”, Cố Thiên Mệnh tùy ý nhìn lướt qua đống linh thảo đặt trên bàn nói.

“Vâng”, Yến Hàn gật đầu đáp.

“Đúng rồi, qua mấy ngày nữa ta có việc phải ra ngoài, tạm thời không thể quay trở lại.

Ngươi rời khỏi thành 10 dặm đến sơn cốc phía Tây Nam xem đám tiểu tử nha đầu kia thế nào, mau chóng để bọn chúng bước vào tu luyện, ngoài ra cố gắng giúp chúng tu tâm dưỡng tính”.

“Còn nữa, nhớ để ý xung quanh xem có võ giả lưu lạc của môn phái nào không, chỉ cần tâm tính tốt đều có thể thu nhận vào trong Kiếm Vũ Các, chờ ta về lựa chọn sau”.

Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, nhẹ nhàng gõ xuống bàn, trịnh trọng nói với Yến Hàn.

Nếu đã quyết định thành lập thế lực riêng, vậy thì phải có năng lực khuấy động đại thế trong thiên hạ.

Nếu không làm sao có thể xứng đáng với công sức Cố Thiên Mệnh bồi dưỡng.

“Chủ thượng, ta hiểu rồi”, Yến Hàn không hỏi Cố Thiên Mệnh đi đâu, bởi hắn biết rõ thân phận của mình, cũng hiểu được nhân vật như Cố Thiên Mệnh không thể tùy ý suy đoán, làm tốt việc của mình là được.

“Ừm”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi gật đầu.

Vốn dĩ Cố Thiên Mệnh còn tính toán cứ chậm rãi khoác lên mình vỏ bọc công tử ăn chơi thêm một thời gian nữa, yên lặng lên kế hoạch và dần hồi phục cơ thế, ai biết được lại xảy ra chuyện của Cố Ưu Mặc và Vĩnh An công chúa.

Vì thế Cố Thiên Mệnh chỉ có thể đẩy nhanh kế hoạch của mình, tranh thủ để bản thân sớm bước vào cảnh giới Linh Huyền, như vậy mới có thể trở về điều trị hai chân tàn phế của Cố Ưu Mặc, khiến Cố Ưu Mặc một lẫn nữa đứng trên đỉnh cao.

Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Cố Thiên Mệnh liền đi tới khu đình viện của ông cụ Cố.

Sáng sớm đã nhìn thấy Cố Thiên Mệnh tới, ông cụ Cố mặt không cảm xúc nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao sáng sớm đã đến tìm ta rồi?”
“Ông nội, cháu có chuyện muốn thương lượng với ông”, Cố Thiên Mệnh cúi chào ông cụ Cố thật sâu, tôn kính nói.

Thấy Cố Thiên Mệnh lễ phép chu đáo như vậy, ông cụ Cố không khỏi giật mình, ông ấy đột nhiên nghĩ đến lần trước khi Cố Thiên Mệnh cung kính như vậy chính là muốn thuyết phục mình cho hắn đi tới Kiếm Khư...!
“Nói đi”, ông cụ Cố có một loại dự cảm không lành, lông mày nhíu chặt lại.

“Cháu muốn rời phủ một thời gian”, Cố Thiên Mệnh ngẩng đầu nhìn ông nội mình, trịnh trọng nói.

“Rời phủ?”, đáy lòng ông cụ Cố bộp một tiếng ‘quả nhiên’, sau đó khoát tay trực tiếp nói: “Không cho phép, nghĩ cũng đừng nghĩ, an tâm ở nhà cho lão phu, dành thời gian ở bên Sương Nhi ấy”.

Lần trước Cố Thiên Mệnh đi tới Kiếm Khư đã khiến ông cụ Cố lo lắng suốt một tháng, đêm đêm không ngủ được, luôn lo sợ hắn mất mạng, Cố gia mất đi hương hỏa không có người kế thừa.

Hiện giờ Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi đã đính hôn, chỉ cần bồi dưỡng tình cảm tốt, không bao lâu nữa có thể cử hành đại hôn rồi.

Vào giờ phút này, làm sao ông cụ Cố có thể đồng ý cho Cố Thiên Mệnh đi ra ngoài được.

“Ông nội, ông không hỏi cháu muốn đi đâu sao”, Cố Thiên Mệnh đã sớm đoán được tình hình, thần sắc bình tĩnh tự nhiên mở miệng hỏi.

“Cháu sẽ đi đâu? Nói ta nghe coi”, ông cụ Cố trầm ngâm một lát rồi hỏi.

“Biên cương”, Cố Thiên Mệnh không nhanh không phậm phun ra hai chữ.

Ầm!!!
Cố Thiên Mệnh vừa dứt lời, đôi mắt ông cụ Cố trong nháy mắt co rút lại, thẩn thể run rẩy mắng lớn: “Đồ khốn này, cháu không muốn sống nữa sao? Cháu đến biên cương để làm gì, đó là nơi cháu có thể đi sao? Hả?”
Đối mặt với trận lôi đình và sự kích động lạ thường đến từ ông cụ Cố, Cố Thiên Mệnh đã sớm đoán được trước, hắn tùy ý để cho ông cụ mắng mình suốt một khắc đồng hồ, sau đó mới không kiêu không ngạo ôm quyền nói: “Ông nội, cháu đương nhiên biết biên cương là nơi như thế nào, chính bởi vì như vậy, cháu mới muốn đi”.

Biên cương là nơi nào? Nơi tràn ngập máu và xương, đâu đâu cũng thấy thi thể, trời biển một màu đỏ.

Chính vì vậy, Cố Thiên Mệnh mới phải đến nơi đó, bởi vì chỉ có đến đó, hắn mới có thể để cho thân thể của kiếp này tiếp xúc với lễ rửa tội bằng máu, mới có thể thật sự để linh hồn cùng thân thể dung hợp đến cực hạn, bước vào cảnh giới Linh Huyền.

Chỉ có như vậy, Cố Thiên Mệnh mới có biện pháp thi triển một số bí thuật của kiếp trước, trị liệu cho hai chân của Cố Ưu Mặc.

Năm tháng sau, Vĩnh An công chúa phải gả đi Nam Uyên quốc, việc này vô cùng cấp bách, Cố Thiên Mệnh không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Hắn, không muốn nhị thúc ruột của mình phải hối tiếc, vì thế, hắn nguyện dốc hết toàn lực.

“Đi cái đầu cháu, không có nước thương lượng, cút qua một bên”, ông cụ Cố nổi giận đùng đùng quát Cố Thiên Mệnh, đáy lòng có một loại xúc động muốn đập chết Cố Thiên Mệnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui