Tu La Kiếm Thần


Ông cụ Cố thực sự cảm thấy rất bức bối, vốn dĩ khi kêu Lý Thiên Nguyên đồng ý cho Cố Thiên Mệnh ở rể tại Lý gia đã là một việc rất mất thể diện, sao bỗng dưng trước khi dọn vào ở rể, ông ta lại để cháu gái quý giá của mình gả cho Thiên Mệnh đây?
Sau đó lại kết hợp với cuộc gặp gỡ giữa Cố Thiên Mệnh và Lý Thiên Nguyên trước đó, ông lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt này.

“Ha ha, chỉ biết nhiều hơn ông một chút thôi”, Lý Thiên Nguyên có chút ngượng ngùng gượng cười hai tiếng, sau đó cùng ông cụ Cố sóng vai đi tới cửa lớn đại điện.

“Được lắm! Thứ khốn kiếp nhà ông, ông đây còn đang thắc mắc sao ông lại đột ngột thay đổi ý định, vậy mà chấp thuận để Sương Nhi gả cho Thiên Mệnh, thì ra là đã sớm biết uẩn khúc trong đó”.

Ông cụ Cố giả vờ căm giận thổi râu trừng mắt, nhưng sự tươi vui giữa hai đầu lông mày lại càng thêm nồng đậm.

“Lão Cố, sao ông lại mắng chửi người khác rồi? Hơn nữa, đây rõ ràng là vấn đề của chính ông.

Ông và Thiên Mệnh sớm tối chung sống hai mươi năm, bản thân ông không nhận ra còn muốn trách ta? Nào có đạo lý đó, đúng thật là”.

Lý Thiên Nguyên quăng cho ông cụ Cố một cái trợn trắng mắt, cố tình mang theo chút châm chọc.

“Ông!”, ông cụ Cố nghĩ tới bản thân vậy mà cũng bị Cố Thiên Mệnh lừa gạt, hơn nữa vừa lừa chính là có khả năng suốt mười năm đằng đẵng, lửa giận trong lòng ông lại không gió tự bùng, hung ác nghiến răng nghiến lợi: "Đợi thằng nhóc thối này trở lại, xem ta có lột xuống một lớp da của nó không, vậy mà ngay cả ông đây cũng dám giấu diếm, khá lắm!”
“Thật hay giả vậy?”, khóe miệng Lý Thiên Nguyên nhếch lên độ cong thích thú, cùng ông cụ Cố đi xuống bậc cầu thang, đùa nghịch nói: “Lão Cố à, ông bây giờ còn nỡ lòng lột da thằng nhóc thối đó sao? Đừng tưởng rằng lão phu nhìn không thấu lòng dạ ông, sợ rằng trong lòng ông lúc này còn đang thầm vui vẻ đó!”
“Lão Lý chết tiệt này, ông đây muốn làm gì còn cần phải nói cho ông biết à?”, ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên cãi cọ đã cả đời, tình bạn cũng sâu đậm tới mức người bình thường thực sự không thể hiểu được: “Nếu ông đây không lột một lớp da của thằng nhóc thối đó, thì từ nay về sau ta liền theo họ của nó”.

"...", Lý Thiên Nguyên nghe vậy thì há hốc mồm, chẳng khách sáo trợn trắng mắt với ông cụ Cố, trong lòng lại nói nhẹ bẫng: “Lão già chết tiệt, ông dọa ta sao, ông theo họ của nó, không phải cũng là họ Cố sao? Ông đang thầm vui trong lòng chứ gì!”
Trước khi kịp nhận ra, ông cụ Cố và Lý Thiên Nguyên hai người đã bước xuống khỏi bậc thang bằng ngọc trắng, chuẩn bị rời khỏi hoàng cung.

“Lão Cố, cùng ông thương lượng một chuyện được không?”, Lý Thiên Nguyên quay đầu gọi với theo một tiếng, sau đó giả bộ trịnh trọng hỏi.

“Chuyện gì?”, trên mặt ông cụ Cố vẫn đong đầy vẻ phấn khích không thể đè nén xuống, thuận miệng đáp.

“Không phải lúc đầu nói để Thiên Mệnh tới ở rể Lý gia ta sao, ông xem thế có được không? Ông yên tâm, lão phu nhất định sẽ coi thằng bé như con cháu ruột thịt mà đối đãi, tuyệt đối sẽ không để nó chịu nửa điểm uất ức”.

Đôi mắt xám đục của Lý Thiên Nguyên xẹt qua một tia ranh mãnh, cố ý nói với vẻ hớn hở nồng đậm.

“Cút!”
Lồng ngực ông cụ Cố thoáng trầm xuống, rống lên một tiếng.

Nhớ lại chuyện này, trong lòng ông cụ Cố lại nghẹn uất, lúc đầu vì để Cố Thiên Mệnh vào ở rể Lý gia, ông còn vác cái mặt già này đánh chiêu bài tình cảm với Lý Thiên Nguyên, không còn cách nào, Cố Thiên Mệnh của lúc đó thực sự quá vô sỉ, ngoại trừ gây chuyện khắp nơi cũng không biết làm gì khác.

Nhưng hiện tại cháu trai Cố Thiên Mệnh của ông, một người một ngựa vang danh chiến trường, trấn áp vạn quân, là tài giỏi vượt trội cỡ nào? Nếu lại để thằng bé ở rể Lý gia, trừ khi là não bị lừa đá rồi.

Cố gia ông, có người nối nghiệp rồi!
“Ha ha ha…”
Càng nghĩ, ông cụ Cố càng không nhịn được phá lên cười sảng khoái, sải bước rời khỏi hoàng cung hướng về Cố gia đi tới.

Mà đám quan viên phía sau vẫn khó lòng tưởng tượng và tiêu hóa tin tức này.

Vừa nghĩ tới tiểu công tử Cố gia khét tiếng chơi bời bỗng nhiên lật người biến thành thiên tài như cha ông mình, ai nấy đều cảm thấy cứng họng.

“Từ nay về sau, không thể đắc tội với Cố gia nữa…”, không biết là ai trong đám người cảm khái vạn phần thở dài một hơi.

Đúng vậy! Cố gia của hiện tại càng không thể tùy tiện xúc phạm tới nữa.

Cố gia của hôm nay, trên có ông cụ Cố trấn thủ, dưới có Cố Thiên Mệnh kiệt xuất với tư thái của bậc đại tướng, ai còn dám trèo lên đầu nhà họ?
“Thật là hết sức điên rồ, một công tử bột chỉ biết chọc chuyện thị phi của năm đó thoắt cái biến thành một thiên tài nổi danh thiên hạ, ta sợ rằng phải rất lâu mới tiêu hóa nổi tin tức này”.

Trong đám quan viên có người không khỏi cười khổ, thực sự khó có thể hình dung cảm xúc lẫn lộn trong lòng họ lúc này.

Có người vui có người sầu lo, một trận tại Nhạn Hành quan này truyền khắp Thiên Phong quốc, náo động lòng người.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui