“Về phần các ngươi…”, sau đó, Cố Thiên Mệnh chậm rãi ngầng đầu nhìn mười ba người kia, trầm giọng nói: “Theo lý, phạm thượng đáng chém!”
Đáng chém!
Khi một chữ cuối cùng của Cố Thiên Mệnh vang lên, một khí thế vô địch bùng phát từ sâu thẳm linh hồn lao vút lên bầu trời.
Vài phần trăm uy lực thuộc hơi thở mênh mang của cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong đủ để nhấn chìm cả Bách Quốc Chi Địa từng chút khuếch tán, khiến toàn bộ khu rừng trong nháy mắt bị từng trận cuồng phong cuốn lấy, bầu trời dường như cũng đang run sợ mà ngân vang từng trận sấm rền.
“Không!”
Chỉ trong chớp mắt, mười ba người đều có cảm giác như bị sát khí và biển máu vô tận bao trùm, linh hồn họ chực chờ vỡ vụn.
Người phụ nữ vừa trêu ghẹo Cố Thiên Mệnh đã ngã khụy xuống đất với khuôn mặt tái nhợt bàng hoàng.
“Hừ!”, Cố Thiên Mệnh hừ lạnh một tiếng, sau đó liền thu nén lại hơi thở, khôi phục lại dáng vẻ công tử trẻ tuổi bình đạm.
Theo đó, sấm sét cuộn dâng trên bầu trời tối đen cũng lắng xuống, toàn bộ thung lũng trở lại vẻ im ắng ban đầu.
Cố Thiên Mệnh lặng lẽ ngước mắt nhìn khung trời xám xịt mà cảm khái trong lòng: “Chỉ bạo phát ra hơi thở linh hồn đã xém chút khóa chặt Bách Quốc Chi Địa rồi.
Xem ra… vùng trời này thực sự không dung chứa cho bất kỳ sự tồn tại nào của Thiên Huyền, thật là kỳ quái”.
Cố Thiên Mệnh đoán rằng nếu bản thân thực sự dốc toàn lực cũng đủ để bao trùm lên cả Bách Quốc Chi Địa.
Đến lúc đó, e rằng thiên đạo sẽ giáng xuống lôi hải cuồn cuộn, quét sạch hắn đến dấu tích cũng không còn.
May mắn là hắn chỉ tỏa ra sức mạnh của một tia linh hồn, nếu không toàn bộ cường giả đang say ngủ và ẩn mình của Bách Quốc Chi Địa đều sẽ cảm nhận được sự dao động năng lượng.
Đến lúc đó, sợ rằng tất cả đều muốn tìm đến nguồn gốc của luồng khí dồi dào đó, kéo theo muôn vàn rắc rối.
Ở một bên, Thượng Quan Hải và những người khác vốn đang lặng lẽ theo dõi tình cảnh này đều cảm thấy một loại kinh hoàng dâng lên từ sâu thẳm trái tim áp bách họ đến nghẹt thở phải nhao nhao quỳ sụp xuống đất, cả thân thể không biết đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh từ lúc nào.
“Thật là… thật là khủng bố…”, trong số mười ba người được Yến Hàn đưa tới, có một người đàn ông vạm vỡ với đôi môi trắng bệch, cả người ướt đẫm mồ hôi không ngừng run lẩy bẩy thốt lên câu này.
Ánh mắt hắn ta nhìn bóng dáng nhẹ nhàng như thư sinh của Cố Thiên Mệnh tràn ngập sợ hãi nồng đậm.
“A…”, có một võ giả cảnh giới Nhân Huyền đỉnh phong ôm lấy đầu, kinh hoảng đến cực điểm mà khản giọng thét lên một tiếng, dường như linh hồn bị chấn động kia vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
“Ngươi… ngươi… là ai?”, người phụ nữ quyến rũ trong đám người với khuôn mặt tái xanh run rẩy chỉ vào Cố Thiên Mệnh, lắp bắp hỏi không thành câu.
Nếu không phải sự khiếp sợ reo rắc còn sót lại nơi sâu trong linh hồn cùng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng toàn thân, bọn họ căn bản không dám tin tưởng một thanh niên chừng hai mươi lại bộc phát ra một hơi thở khủng khiếp tới vậy, khiến người ta đến nửa phần tâm tư phản kháng cũng không khơi dậy nổi.
"Lần này coi như cảnh cáo, nếu còn có lần sau thì chém không tha”, Cố Thiên Mệnh hờ hững nhìn đám người vẫn còn đang run rẩy kia, nhẹ giọng nói.
Lời nói nhẹ bẫng bình thản như nước này lại giống như một thanh kiếm sắc bén treo lơ lửng trên đầu mọi người, khiến họ cảm nhận được sát khí quanh quẩn vô tận.
Nếu không phải đời này tu vi tạm thời xuống dốc, cần nhân lực thì Cố Thiên Mệnh cũng sẽ không khoan dung nói thêm nửa câu vô nghĩa với hơn mười tên võ giả cảnh giới Nhân Huyền và Linh Huyền này.
Ngay cả với tu vi Địa Huyền sơ kỳ, Yến Hàn cũng vẫn phải thầm nuốt nước bọt khan, hắn ta biết rõ hơi thở vừa rồi của Cố Thiên Mệnh không phải nhằm vào mình nhưng cũng khiến tâm can hắn ta hãi hùng.
“Còn không mau khấu kiến chủ thượng, các ngươi thực sự muốn chết rồi à?”, Yến Hàn biết Cố Thiên Mệnh không muốn nói nhảm cùng đám người này, cho nên lập tức nghiêm giọng quát mắng.
Ngay lập tức, khi câu nói của Yến Hàn vừa dứt, đám người mới giật mình phản ứng lại.
“Chúng thuộc hạ bái kiến chủ thượng”.
Vào giờ khắc này, toàn bộ mười ba người đều run run quỳ lạy trước mặt Cố Thiên Mệnh, không dám tỏ ra nửa điểm bất kính.
Lấp đầy trong tâm trí họ là nỗi sợ hãi in hằn phát ra từ sâu thẳm linh hồn.
"Từ nay về sau, các ngươi cũng lưu lại nơi này tu hành, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép bước ra ngoài.
Tu vi của các ngươi thực sự không đáng nhắc tới”, Cố Thiên Mệnh lạnh nhạt nói: “Nếu ai muốn rời đi, hiện tại có thể đi luôn, chỉ có cơ hội một lần”.
Rời khỏi?
Thành thật mà nói, rất nhiều người đều muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này bởi bóng ma Cố Thiên Mệnh để lại nơi họ quá sâu đậm, còn đáng sợ hơn so với Yến Hàn sở hữu tu vi Địa Huyền.
Nhưng bọn họ không dám rời đi, tất cả đều phủ phục trên mặt đất.
Đối với họ mà nói, bán mạng cho ai mà không phải dao kề cổ, lưỡi liếm máu? Biết đâu đi theo một chủ thượng thâm sâu khó dò tương lai sẽ còn tiến xa hơn nữa.