Thời gian từng chút từng chút một trôi đi không trở lại, trán Cố Thiên Mệnh chậm rãi hiện lên từng tầng mồ hôi, đôi môi bắt đầu tái nhợt.
“Tiểu tử thúi, có muốn nghỉ ngơi một chút không?”, Cố Ưu Mặc nhìn trạng thái của Cố Thiên Mệnh dần có chút không chịu nổi, lo lắng khẽ nói.
“Ngưng cốt thông mạch, chỉ có thể làm trong một lần, nếu không sẽ phí công nhọc sức, không còn khả năng chữa trị”, Cố Thiên Mệnh nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm vào đôi chân của Cố Ưu Mặc, trầm thấp đáp lại.
Cố Ưu Mặc há hốc miệng, chăm chú nhìn Cố Ưu Mặc mồ hôi lạnh phủ đầy trán, sau đó nắm chặt hai quyền, trong lòng thầm lo lắng nói: “Nhóc con, nhất định sẽ thành công, nhất định...”
Bất tri bất giác, trời đã tối, màn đêm buông xuống, tựa hồ như muốn nuốt chửng toàn bộ Bách Quốc Chi Địa.
Hư không đen tối, làm cho Thiên Phong quốc dần dần trở nên an tĩnh, khiến Cố gia càng có vẻ trầm ức hơn.
Sâu trong Cố gia, ông cụ Cố ưỡn người, hai tay kề sau lưng, lạnh lùng không thôi nói với mấy nam tử áo đen bên cạnh: “Đêm nay, tập trung bao vây Cố gia lại, không cho phép một con ruồi nào bay vào”.
“Vâng”, khí tức của những người áo đen này đều cực kỳ trầm ổn, thoạt nhìn tầm bốn năm mươi tuổi, bọn họ vô cùng cung kính ôm quyền lĩnh mệnh với ông cụ Cố.
Sau đó, ông cụ Cố liền một mình đứng trong bóng đêm, mặt không chút thay đổi nhìn về phía thâm viện của Cố Ưu Mặc, lẩm bẩm nói: “Hi vọng ông trời có thể chiếu cố Cố gia ta”.
Ông cụ Cố đương nhiên biết được một chút chuyện giữa Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh, có điều ông cũng không đi hỏi, càng không vạch trần.
Ông ấy chỉ âm thầm sắp xếp vô số cao thủ, bảo bọc Cố gia từ trong ra ngoài, tránh cho một số người có dụng tâm xấu tìm hiểu được tin tức, muốn phá hủy phần yên tĩnh này.
Nhìn màn đêm dần buông xuống, ông cụ Cố chậm rãi khép lại đôi mắt có chút già nua, phảng phất như toàn bộ hư không đều dung hợp lại một chỗ, vô thanh vô tức...!
Thâm viện, hai tay Cố Thiên Mệnh không ngừng kết huyền ấn, giúp Cố Ưu Mặc chải chuốt kinh mạch hai chân cùng tái tạo huyết nhục.
Mồ hôi lạnh thấm ướt toàn bộ xiêm y của hắn, trên trán và gò má đều là mồ hôi, đôi môi trắng bệch không còn giọt máu.
“Thiên Mệnh...”, Cố Ưu Mặc nhìn bộ dáng kiên trì của Cố Thiên Mệnh, đau lòng nín thở, không khỏi khẽ hô lên một tiếng.
Cố Thiên Mệnh không để ý tới việc Cố Ưu Mặc đang gọi mình, bởi vì giờ phút này hắn đang tập trung tinh thần vận chuyển công pháp ngưng cốt tố hồn, không thể có một chút phân tâm, nếu không một bước sai sẽ khiến công sức đổ sông đổ biển.
Nếu tu vi của Cố Thiên Mệnh tiến thêm một bước nữa, sẽ không phải dùng hết sức như vậy.
Đáng tiếc, thời gian không đợi ai, Cố Thiên Mệnh chỉ có thể dựa vào cảnh giới Linh Huyền sơ kỳ của mình để chữa trị hai chân cùng kinh mạch cho Cố Ưu Mặc.
Thời gian rất nhanh lại qua nửa canh giờ, Cố Thiên Mệnh vẫn yên lặng bỗng nhiên khẽ nhấc đôi mắt lên quát: “Tố huyết nhục, ngưng kinh mạch, tụ”.
Ầm ầm!
Khi chữ cuối cùng của Cố Thiên Mệnh hạ xuống, da thịt đen kịt không chút huyết sắc trên hai chân Cố Ưu Mặc từng chút từng chút rơi xuống, sau đó xuất hiện một tầng da thịt đỏ tươi, nếu nhìn kĩ xuống, có thế thấy được kinh mạch đang trôi nổi bên trong.
“Cái này...!là...”, Cố Ưu Mặc nhìn hai chân mình một lần nữa nổi lên máu thịt sáng bóng, trong lòng liền xuất hiện một cỗ cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Bỗng nhiên, trong hốc mắt ửng hồng của Cố Ưu Mặc lưu lại hai hàng nước mắt trong vắt, toàn thây run rẩy khóc nức nở nói: “Ta...!ta cảm thấy rồi.
Cảm giác được...!thật sự là có cảm giác!”
“Nhị thúc, lập tức vận chuyển huyền khí, đem huyết nhục ở hai chân vây lại”, Cố Thiên Mệnh hai tay có chút run rẩy, lập tức quay đầu nói với Cố Ưu Mặc đang kích động.
Cố Ưu Mặc nghe xong, lập tức đem tâm tư kích động trong lòng đè nén xuống, vội vàng vận dụng huyền khí của mình bao bọc hai chân lại.
Thấy Cố Ưu Mặc dựa theo lời mình nói mà làm, Cố Thiên Mệnh rốt cục cũng không nhịn được mà lui về phía sau vài bước, sau đó chống tay lên bàn, duy trì thân thể đứng vững.
“Thiên Mệnh, cháu sao vậy?”, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ Cố Thiên Mệnh như vậy, Cố Ưu Mặc vội vàng lo lắng hỏi.
“Không sao ạ, chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là ổn”, Cố Thiên Mệnh thở dốc, sắc mặt trắng bệch nhìn Cố Ưu Mặc, lộ ra nụ cười nói: “Nhị thúc”.
Một tiếng Nhị thúc này, trong nháy mắt in sâu vào trong nội tâm Cố Ưu Mặc.
Nhiều năm như vậy.
Mỗi lần Cố Thiên Mệnh gây ra tai họa gì đó thì đều chạy đến trước mặt ông ấy gọi hai tiếng “Nhị thúc”, khiến trong lòng Cố Ưu Mặc lo lắng không thôi.
Thế nhưng, giờ phút này, tiếng gọi này lại làm cho chóp mũi Cố Ưu Mặc chua xót, nước mắt ướt đẫm mi.
Sau đó, Cố Ưu Mặc vừa lau nước mắt vừa cười nói: “Thằng nhóc thối nhà cháu...”
Cố Thiên Mệnh lẳng lặng nhìn Cố Ưu Mặc, im lặng không nói gì, cứ chăm chú nhìn mà cười khẽ....