Hắn ta chính là thái tử của Nam Uyên quốc, là con trai của đương kim Quân Thượng Hiên Viên Nam, Hiên Viên Hạo Vận.
Mà bước xuống ở bên phải, chính là Vĩnh An công chúa của Thiên Phong quốc, Mạc Diệu Lăng.
Mạc Diệu Lăng hôm nay mặc một bộ váy dài màu trắng như tuyết, bên hông liễu buộc một chiếc khăn lụa màu hồng phấn, ba ngàn sợi tóc dùng một cây trâm ngọc vấn quanh đỉnh đầu.
Mạc Diệu Lăng chỉ nhẹ nhàng bước xuống, làm cho vô số người cảm thấy kinh diễm cùng hít thở không thông.
Tướng mạo khuynh quốc, tư thế nhã nhặn.
Khi chất cao quý thanh lãnh của nàng ấy, phảng phất làm cho hư không chung quanh đều ngưng đọng, làm cho trăm hoa trên thế gian ảm đạm.
“Thật đẹp...”, trong đám người chư quốc, có người ngẩng đầu nhìn Vĩnh An công chúa lạnh băng như tiên tử tuyết Mạc Diệu Lăng, nhịn không được mở miệng lẩm bẩm một câu.
Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc đều nhìn thấy Mạc Diệu Lăng băng lạnh, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
“Công chúa”, thân hình Cố Ưu Mặc nhịn không được run lên, nhìn bóng dáng xinh đẹp mà mình ngày đêm thương nhớ, miệng khẽ nhấc lên thầm nói.
Nàng ấy vẫn như trước, kiều diễm cùng phương hoa tuyệt đại như trước, Cố Ưu Mặc nhìn Mạc Diệu Lăng đứng trên bậc thang bạch ngọc kia, chậm rãi cùng một bóng dáng xinh đẹp đã in sâu trong nội tâm dần tụ hợp cùng một chỗ.
Cố Ưu Mặc rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, ung dung bình thản nhìn lướt qua chung quanh một cái, siết chặt trường thương che lấp đi ánh sáng.
“Tham kiến thái tử điện hạ, Vĩnh An công chúa”.
Đợi đến khi thái tử Hiên Viên Hạo Vận cùng Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng đứng phía sau Hiên Viên Nam, văn võ bá quan cùng sứ giả chư quốc đều hơi khom người, mở miệng chào hỏi.
Vĩnh An công chúa thoáng đáp lễ, mà Mạc Diệu Lăng lại lạnh lùng như tuyết, im lặng không lên tiếng, chỉ cúi đầu.
Sau đó Quân Thượng Hiên Viên Nam của Nam Uyên quốc nhìn xuống mọi người một chút, lớn tiếng nói: “Tế thiên”.
Rầm rầm...!
Nhất thời, từ bốn phía tiền điện rộng lớn truyền đến từng trận tiếng trống ầm vang.
Không bao lâu sau, liền có tướng sĩ Nam Uyên quốc hết người này đến người khác đi tới bên cạnh tế đàn cao ở giữa đại điện.
Tướng sĩ Nam Uyên quốc đem đồ đạc đã chuẩn bị sẵn đặt trên bàn xung quanh tế đàn.
Bày biện một lượng lớn đồ cúng như ngọc, một con bò, một con cừu, đồ ăn và rượu, trái cây...!
Tiếng trống ầm ầm, như muốn đem chuyện liên hôn giữa hai nước truyền lên thiên đình.
Bên trong tế đàn là ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt, từng luồng hồng quang từ bên trong nở rộ, lửa nóng bắn tung tóe khắp nơi.
...!
Nghi thức tế thiên của Nam Uyên quốc rất nhanh đã kết thúc.
“Hôm nay, là ngày kết thông gia của Nam Uyên quốc và Thiên Phong quốc, từ nay về sau, hai nước cùng kết tình hữu nghị an bang!”
Quân Thượng Nam Uyên quốc, Hiên Viên Nam nhìn lướt qua mọi người một cái, khí tức cuồn cuộn chậm rãi mở miệng lớn tiếng nói.
“Chúc mừng Quân Thượng!”
“Chúc mừng hoàng triều Nam Uyên, hoàng triều Thiên Phong”.
Chư quốc có mặt lập tức mở miệng khen ngợi chúc mừng.
Bề ngoài sứ giả các quốc gia cực kỳ mừng rỡ cùng chúc mừng, kỳ thật nội tâm của bọn họ rất chấn động.
Bởi vì sau khi Nam Uyên quốc cùng Thiên Phong quốc trở thành thông gia, chỉ sợ sau này dưới sự hỗ trợ của Nam Uyên quốc, Thiên Phong quốc sẽ phát triển ngày càng tốt, điều này cũng sẽ động đến lợi ích của các nước khác trên nhiều phương diện.
“Để cho thái tử chủ trì đi”, Hiên Viên Nam công chúa nhìn đám người các nước phía dưới điện đang không ngừng khen ngợi, trong lòng rất thoải mái.
Sau đó, dưới ý chỉ của Hiên Viên Nam, thái tử Hiên Viên Hạo Vận bước về phía trước nửa bước, nhịn không được liếc mắt nhìn Mạc Diệu Lăng đang cúi đầu, nói với mọi người: “Hôm nay đa tạ chư vị chúc mừng, bổn hoàng tử thay mặt Nam Uyên quốc, cảm thấy rất vinh hạnh”.
Mọi người nhao nhao mở miệng tỏ vẻ hữu hảo của mình: “Đại hôn của điện hạ cùng công chúa, chúng ta đương nhiên phải đến rồi”.
“Mời thái tử điện hạ cùng Vĩnh An công chúa quay trở về điện thay hỉ phục, chính thức cử hành nghi thức giao bái”, quan viên lễ bộ thấy lễ tế thiên đã hoàn tất, vội vàng tiến lên khom người nói.
Mạc Diệu Lăng đang ở trạng thái trống rỗng nghe thấy phải đi thay hỉ phục thì lông mày lá liễu nhíu lại, sau đó ngẩng đầu, trong con ngươi nổi lên một tia bi thương không dễ khiến người ta phát hiện.
Nàng từ trong hoảng hốt thức tỉnh, nhìn sứ giả các nước cùng bá quan bên dưới, vô cùng đau lòng.
Thì ra, nàng sắp đại hôn, đáng tiếc...!Mạc Diệu Lăng chậm rãi lộ ra một nụ cười không thể hiểu được.
Nụ cười này thoạt nhìn rất đẹp, đánh thẳng vào lòng người.
Nàng biết, qua hôm nay, thế gian sẽ không còn Mạc Diệu Lăng nữa, chỉ còn Vĩnh An công chúa của Thiên Phong quốc và thái tử phi của Nam Uyên quốc.
Trong đám người, Cố Ưu Mệnh nhìn Mạc Diệu Lăng đứng trên bậc thềm ngọc thạch.
Thấy khóe miệng nàng bất giác nhếch nên một nụ cười, nội tâm cứng rắn của ông ấy không nhịn được mà rung động.
Cố Thiên Mệnh đem ánh mắt từ trên người Vĩnh An công chúa chuyển đến gò má của Cố Ưu Mặc, hắn biết, Cố Ưu Mặc hẳn là khó có thể nhịn được nữa.
Chậm rãi, Cố Thiên Mệnh lấy tay sờ sờ hộp kiếm đang đeo sau lưng, vẻ sắc bén cao ngạo trong ánh mắt lặng yên không phát ra một tiếng động.
“Diệu Lăng, chúng ta quay về điện thay hỉ phục thôi”.
Hiên Viên Hạo Vận thấy Mạc Diệu Lăng có chút ngây ngốc đứng bất động tại chỗ, nhã nhặn nhắc nhở một câu.
Thế nhưng, Mạc Diệu Lăng vẫn như cũ không để ý tới Hiên Viên Hạo Vận, cũng không có ý định bước đi.
Bởi vì, vừa rồi, trái tim nàng ấy không khỏi run rẩy, cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc làm cho nàng vẫn luôn lưu luyến không quên.
“Là chàng, là chàng tới đó sao?”
Mạc Diệu Lăng ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh, từ phía đám đông nhìn về phía tây, từ phía nam nhìn về phía bắc, nội tâm lo lắng, kích động, chờ đợi....