Tu La Kiếm Thần


Vừa nghĩ tới việc bản thân vì ra ngoài hít thở không khí trong lành mà phải vụng trộm chui rúc qua lỗ chó, loại tâm trạng bi thương đó sợ rằng không ai hiểu được.

"Ồ? Thì ra là vậy.

Nhưng nếu ta thực sự đánh cha ngươi một trận, liệu ông ấy có đồng ý xóa bỏ lệnh cấm túc đó của ngươi không?”, Cố Thiên Mệnh nhìn Hàn Ngụy với ánh mắt kỳ lạ, chưa từng nghĩ tới bản thân đánh cha hắn một trận chỉ đơn giản là muốn dỡ bỏ lệnh cấm túc.

"Cố ca, ngươi không hiểu cha ta đâu.

Ta nói cho huynh nghe, cha già nhà ta chỉ biết nắm đấm của ai to hơn, chỉ cần huynh đánh thắng ông ấy, đánh một trận tơi bời, sau đó huynh liền nói muốn ta theo chân huynh cùng huynh tu hành, cha ta chắc chắn sẽ giơ hai tay hai chân đồng ý, cũng sẽ không kiềm chân ta nữa”.

Gương mặt Hàn Ngụy toát lên vẻ mong mỏi mãnh liệt, nở nụ cười hèn hạ.

“Ngươi muốn tu hành rồi?”, Cố Thiên Mệnh thấp giọng hỏi.

“Ai muốn tu hành? Ta ăn no không có chuyện gì làm sao! Đó đều là lấy cớ để cha ta chịu thả ta ra ngoài thôi.

Cố ca huynh phải biết rằng, ta đang tuổi thanh xuân tươi đẹp, sao có thể lãng phí vào việc tu hành được?”
Hàn Ngụy tỏ vẻ khinh thường tiếp tục: “Ta thế nhưng là một nam nhân có ước mơ, ta muốn chiêm ngưỡng hết mỹ nữ khắp thế gian, thưởng thức hương thơm toàn thiên hạ.

Cả ngày lao đầu vào tu hành luyện võ hoàn toàn là lãng phí tuổi trẻ!”
"...", Cố Thiên Mệnh nhìn Hàn Ngụy, không biết nên nói gì.

"Hơn nữa, bất kể gặp phải chuyện gì, phía trước có cha già và ông cụ nhà ta chống đỡ, vả lại, Cố ca huynh hiện tại lại là một thiên tài xuất chúng như vậy, một chân liền có thể đá bay cái gọi là ‘thiên kiêu’ của Thiên Phong quốc ta, có huynh che chở, tại sao ta còn phải tu hành, đương nhiên là phải hưởng thụ cuộc sống rồi”.

“Huynh nhìn tên Cổ Dương Vân gì đó của Cổ gia xem, từ nhỏ khắc khổ tu hành, mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm thì chính là luyện võ.

Không dễ dàng gì mới giành được danh hiệu ‘thiên kiêu’, còn không phải bị huynh tung một cước tới bất tỉnh sao, bây giờ còn đang phải nằm dưỡng thương trên giường, chưa biết ngày hồi phục nữa kia”.

"Cho nên, tại sao ta còn phải tu luyện, dù sao cũng không tác dụng gì, yên tâm làm một công tử gia, vui chơi sung sướng biết bao.

Cố ca, huynh nói đúng không?”
Hàn Ngụy nhếch môi cười tới đê hèn, tựa hồ lời nói của mình rất có đạo lý.

Cố Thiên Mệnh nhìn chăm chăm Hàn Ngụy, thầm che trán, cảm thấy phương thức tư duy của người bạn thơ ấu này của mình thực sự vượt xa người thường.

“Ta không đi, ta cảm thấy cấm túc ngươi ở nhà vẫn tốt hơn”, Cố Thiên Mệnh khẽ lắc đầu, cầm lên ly rượu trên bàn đá một hơi uống cạn, thẳng thừng từ chối.

"Đừng mà! Cố ca, sao huynh lại có thể làm như vậy”, Hàn Ngụy đương nhiên không đồng ý, sốt sắng tiến lên nửa bước, kéo lấy cánh tay Cố Thiên Mệnh, than khóc thảm thiết: “Nhớ lại lúc đó ta bị cấm túc đều là vì huynh mà! Huynh không thể thấy chết mà không cứu”.

"Khụ...", Cố Thiên Mệnh ho nhẹ một tiếng.

“Năm đó chuyện Cố ca huynh nhìn lén tiểu thư Liễu gia tắm thế nhưng là ta thay huynh gánh tội đó.

Còn có năm đó huynh đòi thế tử Trần gia một khoản tiền cắt cổ cũng là ta giúp huynh chịu, còn có một lần…”
Hàn Ngụy nước mắt nước mũi ròng ròng kể lể lại rất nhiều chuyện năm đó, kéo chặt lấy vạt áo Cố Thiên Mệnh không buông: “Cố ca, mang tiếng oan nhiều như vậy rồi cũng sẽ thấy mệt mỏi.

Nếu lần này huynh không giúp ta, ta liền lật tung lại những chuyện huynh từng làm năm đó ra ngoài ánh sáng”.

Trên mặt Cố Thiên Mệnh dâng lên một tia bất đắc dĩ, thứ hắn không muốn hồi tưởng lại nhất chính là những chuyện trước kia, khi đó thần hồn kiếp trước của hắn còn chưa thức tỉnh, lục thức chưa mở, không biết đã gây ra biết bao nhiêu chuyện khốn nạn.

Hôm nay Hàn Ngụy lục lọi ra từng thứ một nhắc lại, thực sự có chút nhói tim.

“Dừng, đừng nói nữa”, Cố Thiên Mệnh quả thực không thể chống lại bộ dáng khóc lóc kể khổ này của Hàn Ngụy, bản thân lại không thể thực sự xuống tay đánh hắn ta một trận, dẫu sao Hàn Ngụy cũng là huynh đệ chân chính của mình từ thuở ấu thơ.

“Ca, huynh đồng ý với ta rồi sao? Huynh chịu đánh cha ta một trận rồi?”, tiếng nức nở ỉ ôi của Hàn Ngụy thoáng cái im bặt, gương mặt mang theo nét vui mừng hỏi.

Huynh chịu đánh cha ta một trận rồi sao…
Nghe được yêu cầu này của Hàn Ngụy, Cố Thiên Mệnh thực sự cảm thấy kỳ kỳ, đáp lại hắn bằng ánh mắt không có cách nào nói rõ ràng được.

Có hàng vạn hàng ngàn công tử thế gia tại Bách Quốc Chi Địa, nhưng phóng mắt khắp thiên hạ, cũng chỉ có một người kì quặc giống như Hàn Ngụy này, cũng không còn ai khác có thể sánh bằng được nữa.

"Được, nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện”, Cố Thiên Mệnh chậm rì rì gật đầu.

“Ca, huynh nói đi, chỉ cần ta có thể giải trừ lệnh cấm cho ta, đừng nói là một chuyện, một trăm chuyện cũng được”, Hàn Ngụy lập tức lộ ra biểu cảm hưng phấn vui vẻ, lớn giọng đáp.

"Sau này không được phép nói tới chuyện quá khứ nữa, bất luận là ai cũng không được phép nhắc tới.

Nếu không nếu sau này để ta nghe được ngươi tiết lộ ra ngoài, ta nhất định sẽ hung hăng đập ngươi một trận, giống như khi cha ngươi dạy bảo ngươi vậy”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui