Tu La Kiếm Thần


Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, bọn họ đều cảm thán trong lòng nói.

Kỳ Song tướng quân, Thiên Vũ Hầu, Cố Thiên Mệnh song quan đăng quang.

Đến lúc này, cái tên Cố Thiên Mệnh một lần nữa chấn động Thiên Phong quốc, hàng tỷ sinh linh đều vì thế mà kinh hãi nghị luận.

“Khi chúng ta còn đang bàn tán về hư danh thiên kiêu, hắn đã phong hầu bái tướng, đứng vững trên chín tầng bầu trời”, trong Thiên Phong quốc, một thiên tài trẻ tuổi thần sắc ảm đạm tự giễu.

“Từ hôm nay trở đi, không vào cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong, quyết không xuất quan”.

Một vị thiên kiêu nghe được tin của Cố Thiên Mệnh, ngây ngốc hồi lâu, sau đó trực tiếp phong bế trong phòng, âm thầm hạ quyết tâm
“Thế nhân còn dám nói tiểu công tử Cố gia là phế vật? Không cách nào tu hành?”
“Ha ha ha, ta nên sớm nghĩ đến, nhà họ Cố sao có thể xuất hiện phế vật không thể tu hành chứ? Hắn ẩn mình nhiều năm như vậy.

Chính là vì hôm nay đi! Danh hào Thiên Vũ Hầu sẽ bay lên đỉnh cao của Bách Quốc Chi Địa!”
Sau khi tan triều, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh bước ra khỏi cung điện trước mặt bách quan.

Uy phong lẫm liệt, người nào dám bất kính.

Trong đình viện Cố gia đã đặt hai mươi vò rượu trăm tuổi, toàn bộ đều là Mạc Tu Ương phái người mang tới để khen thưởng.

Cố Thiên Mệnh ngồi bên chiếc bàn đá trong sân, nhìn ông lão điên nhếch nhác ngồi bệt dưới đất đang không chút e dè mà uống rượu có chút trầm tư.

“Hì hì… rượu ngon, rượu ngon”.

Ông lão điên cầm lên một vò rượu liền rót vào miệng mình, không hề để ý tới hình tượng, tuy rằng ông ta vốn dĩ đã không có hai chữ hình tượng ấy.

“Một, hai, ba, bốn…”, ông lão điên vừa tu rượu vừa đếm những vò rượu bày xung quanh, vui vẻ đến mức khóe miệng sắp kéo tới mang tai rồi: “Hì hì, đều là của ta”.

Cố Thiên Mệnh nhìn ông ta, thực sự nghĩ không ra làm thế nào một cao thủ dũng mãnh như vậy lại suy bại tới bước đường như ngày hôm nay.

Không lẽ tại Bách Quốc Chi Địa còn có chỗ nào mà hắn nhìn không thấy sao? Khiến một cường giả như ông ta cũng ngăn cản không nổi?
“Ngươi có muốn một vò không?”, ông lão điên đếm xong, liếc mắt thấy Cố Thiên Mệnh bên kia ngay cả một chén rượu cũng không có thì tựa hồ có chút ngượng ngùng mà khàn giọng hỏi.

“Không cần, ông từ từ uống đi!”, Cố Thiên Mệnh khẽ cười lắc đầu.

“Hì hì, vậy thì tốt”, ông lão điên còn ước gì Cố Thiên Mệnh từ chối, nghe được câu trả lời của hắn xong lại tiếp tục thưởng thức rượu của mình.

Từng vò rượu được rót xuống bụng ông lão điên, nhưng ngoài nét mơ màng trên mặt, bụng ông ta lại chẳng có chút biến hóa nào.

Lúc này, khi Cố Thiên Mệnh đang cụp mi suy tư thì trong sân truyền đến một trận tiếng bước chân vội vã.

Hắn lập tức đảo mắt nhìn qua liền thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Chủ thượng, thuộc hạ có chuyện muốn bẩm báo”, người tới là một người đàn ông trung niên, ông ta chính là một trong số những người được Yến Hàn kêu gọi vào Kiếm Vũ các.

“Chuyện gì?”, tay trái Cố Thiên Mệnh nhẹ đặt trên bàn đá, tay phải thì phủ trên đầu gối, trầm giọng hỏi.

“Thế tử Hàn gia hôm nay đã vào thành, dưới sự bảo vệ của Cát Hưng Bình”.

Người đàn ông trung niên lập tức cúi thấp đầu, ôm quyền thưa.

“Ồ? Tiểu Ngụy trở lại rồi?”, Cố Thiên Mệnh hơi nhướng mày, có chút bất ngờ.

“Vâng, phỏng chừng hiện tại đã sắp đến phủ đệ của chủ thượng rồi ạ”.

“Ừm, ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!”, Cố Thiên Mệnh gật đầu, phất tay nói.

Sau đó, người đàn ông trung niên liền rời khỏi Cố phủ, lặng lẽ hòa vào đám đông, như chưa từng xuất hiện vậy.

Thế tử Hàn gia chính là Hàn Ngụy, huynh đệ nối khố của Cố Thiên Mệnh.

Hơn bốn tháng trước, vì suy nghĩ cho Hàn Ngụy, Cố Thiên Mệnh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cử người đưa hắn tới một nơi tối tăm, hơn nữa, để bảo vệ cho sự an toàn của hắn, Cố Thiên Mệnh còn phái một võ giả Linh Huyền hậu kỳ của Kiếm Vũ các đồng hành cùng.

Đến nay Cố Thiên Mệnh bắc phạt hồi kinh đã là hơn bốn tháng sau.

Sau hơn bốn tháng tôi luyện, Hàn Ngụy cuối cùng cũng đã trở lại, không biết hắn của hiện tại trông như thế nào, ngược lại khiến Cố Thiên Mệnh có chút lo lắng.

Không lâu sau, trong đình viện của Cố Thiên Mệnh lại vang lên một trận tiếng bước chân nặng nề.

Hắn phóng mắt nhìn tới liền thấy hai bóng người đen kịt, một người là Cát Hưng Bình của Kiếm Vũ các, người còn lại chính là thế tử Hàn gia Hàn Ngụy.

Ánh mắt Cố Thiên Mệnh vẫn ghim chặt trên người Hàn Ngụy, hắn chậm rãi đứng dậy từ trên ghế đá, nơi đáy mắt hiện lên những gợn sóng của sự giận dữ cùng kinh ngạc, trào dâng khắp người hắn.

“Cát Hưng Bình! Lúc dầu ta căn dặn ngươi thế nào, ngươi biết tội chưa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui