Tu La Kiếm Thần


Mọi người đều nở nụ cười trên môi, nhìn Cố Ưu Mặc đang đứng chính giữa tiền điện trong lòng không khỏi cảm thán.

“Hoan nghênh công chúa!”
Hoạn quan và cung nữ đã túc trực ở mọi ngóc ngách trong cung từ rất sớm.

Giờ lành vừa điểm, các cung nữ và hoạn quan lập tức căng họng hô to.

Một tiếng hô như sấm rền phiêu đãng tới chín tầng mây phía trên hoàng cung, dư chấn khiến cả vạn dặm xung quanh không một gợn mây.

Tiếp đó, một người phụ nữ khoác trên mình chiếc váy màu đỏ như máu với phần đuôi dài, dội mũ phượng màu vàng khoan thai bước tới từ phía hông của đại điện.

Làn da nàng ấy trắng mịn, mi mắt tinh xảo như được chạm khắc từ ngọc thạch, trên eo liễu thắt một dải ruy băng màu lục lam, tương phản với sắc đỏ của làn váy càng tôn lên cho khí chất cao quý và mỹ lệ của nàng.

Nhan sắc khuynh quốc, tư thái khuynh thành.

Nàng ấy chính là Vĩnh An công chúa của Thiên Phong quốc, Mạc Diệu Lăng.

Trong chớp mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Mạc Diệu Lăng đang uyển chuyển bước tới kia, không hẹn mà gặp đều cảm khái trong lòng: “Khuynh quốc khuynh thành cũng đến thế này mà thôi”.

Ở phía sau đám đông, Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên yên lặng đứng đó, không thu hút sự chú ý của người khác.

Hắn không hề có hứng thú tham gia vào những sự kiện náo nhiệt này, nhưng dưới yêu cầu nghiêm khắc của ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc nên chỉ đành có mặt.

Dù sao đây cũng là ngày vui của nhị thúc hắn, nếu không tới cũng không hợp tình hợp lý.

“Ừng ực…”, ông lão điên không để tâm tới chuyện thế giới bên ngoài, trong ngực ông ta vẫn luôn ôm hai vò rượu, thỉnh thoảng lại uống một ngụm lớn, mãn nguyện không thôi.

Tại trung tâm tiền điện, Mạc Tu Ương nhìn nữ nhi của mình diễm lệ như một đóa hoa thì trong lòng vô cùng tự hào, đôi mắt cũng đong đầy ấm áp.

“Tế trời!”
Vị quan chủ trì hôn lễ vô cùng trang nghiêm hô lớn, trên trán bất giác lấm tấm mồ hôi lạnh, không dám có bất kỳ sai sót nào.

Nếu không, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Sứ thần các nước nhìn một màn này trong lòng đều ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Ngay sau đó, lễ tế trời kết thúc, tiếng trống ăn mừng trầm bổng vang vọng khắp tiền điện.

“Mời nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc và công chúa đan tay hành lễ, bái kiến quân thượng!”, tất cả quan viên đứng sang một bên lớn tiếng hô.

Sau đó, Cố Ưu Mặc chậm rãi đi đến trước mặt Mạc Diệu Lăng, trong đôi mắt gợn lên những ký ức từ nhiều năm trước.

Ông nắm lấy bàn tay thon dài của nàng ấy, cùng nhau nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Mạc Tu Ương, bắt đầu hành lễ.

Nghi thức hôn lễ được tiến hành tuần tự, tất cả đều đang làm nhân chứng cho một màn hôn lễ có một không hai này.

Cùng lúc đó Cố Thiên Mệnh đứng ở môt góc của tiền điện cũng đang thầm lặng nhìn Cố Ưu Mặc và Mạc Diệu Lăng từ phía xa, khóe miệng nhếch lên ý cười hiếm có.

“Vị công tử này chắc hẳn là Thiên Vũ Hầu vang danh thiên hạ rồi!”, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện bên cạnh hắn, người tới là một người đàn ông trung niên với vẻ mặt uy nghiêm.

“Ông là ai?”, Cố Thiên Mệnh tỉnh rụi nhíu mày, ngoảnh đầu nhìn người đàn ông, nhẹ giọng hỏi.

“Sứ thần Mạch Dương quốc, Tào Gia Hải”, một người đàn ông trung niên mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Cố Thiên Mệnh, dường như muốn nhìn xem vị Thiên Vũ Hầu trong lời đồn đại này rốt cuộc có điểm nào xuất chúng.

“Ồ”, Cố Thiên Mệnh hờ hững gật đầu, cũng không có đáp lại.

Tào Gia Hải thấy hắn khi nghe thấy cái tên Mạch Dương quốc xong không có chút phản ứng nào liền không khỏi có chút kinh ngạc.

Người đời đều biết rằng Mạch Dương quốc là hoàng triều cao cấp, là kẻ thống trị tại Bách Quốc Chi Địa.

Theo lý mà nói, ngay cả quân thượng của một vài hoàng triều khi biết ông ta là sứ thần của Mạch Dương quốc cũng phải kính cẩn vài phần.

Tuy nhiên Cố Thiên Mệnh vẫn bình tĩnh như nước, không chút bận lòng.

Thái độ này thực sự khiến ông ta không kìm được nheo mắt, cố gắng nhìn thấu hắn.

“Lại hết rượu rồi”, khi Tào Gia Hải đang muốn thăm dò Cố Thiên Mệnh, thì ông lão điên nằm ở trong góc đã đi chân trần đi tới trước mặt hắn, khàn giọng than thở.

“Nhịn đi, quay về lại uống”, Cố Thiên Mệnh thực sự bội phục tửu lượng của ông lão điên này, hầu như lúc nào ông ấy cũng phải ôm vò rượu mới không làm ầm ĩ lên.

“Được thôi!”, ông lão điên bĩu môi, lại nhịn không được liếm miệng vò rượu đã rỗng tuếch trong ngực.

Tào Gia Hải đảo mắt nhìn sang ông lão điên, trong đầu chợt nghĩ tới thân hình vị cường giả cái thế được miêu tả kia, nội tâm xáo động không thôi: “Không lẽ…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui