Đám hộ vệ của Trấn Tây Vương phủ cho dù bất mãn với thái độ của Cố Thiên Mệnh như thế nào cũng không dám công khai bước ra xua đuổi.
Nếu hắn thực sự là Thiên Vũ Hầu trong lời đồn đại thì bọn họ đồng loạt xông lên cũng vô ích, ngược lại còn có thể mất mạng.
Vì vậy họ chỉ có thể chạy vội vào trong bẩm báo.
Mười lăm phút sau, một người đàn ông mặc áo gấm màu xám cùng với tên hộ vệ thông báo bước ra, hắn là quản gia của vương phủ, Tiêu Vĩnh Vinh.
Tiêu Vĩnh Vinh đứng trên bậc thềm của cổng lớn của vương phủ, nhìn chằm chằm Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên sau lưng, do dự hỏi: “Các hạ chính là Thiên Vũ Hầu của Thiên Phong quốc, Cố gia Cố Thiên Mệnh?”
“Đúng”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi gật đầu.
Nghe đồn một vị cường giả tuyệt thế Địa Huyền đỉnh phong ăn mặc luộm thuộm có quan hệ mật thiết với Cố gia Cố Thiên Mệnh của Thiên Phong quốc, chẳng lẽ chính là ông lão nhìn như ăn mày này?
Ánh mắt của Tiêu Vĩnh Vinh không kìm được liếc tới trên người ông lão điên, đáy lòng kinh ngạc không thôi.
"Vậy… vị này chính là tiền bối trong lời đồn đó sao?”, Tiêu Vĩnh Vinh chậm rãi đi tới vài bước, cung kính cúi đầu dò hỏi.
Về phần Cố Thiên Mệnh, hắn ta hoàn toàn không đặt nặng trong lòng, một hầu gia của hoàng triều cấp trung tầm thường mà thôi, cho dù kiệt xuất tới đâu cũng không thể so sánh với Trấn Tây Vương, do đó hắn ta có thể bày ra dáng vẻ cao ngạo, không để vào mắt.
Nhưng nếu ông lão điên cầm vò rượu phía sau Cố Thiên Mệnh chính là vi cường giả trong lời đồn, vậy Tiêu Vĩnh Vinh không dám xem nhẹ nữa.
Nếu không, chỉ một cái vỗ tay của cường giả cấp bậc này cũng đã đủ tiễn hắn ta lên đường, vương phủ không chỉ không báo thù cho hắn ta, thay vào đó còn phải cúi đầu nhận lỗi.
Ông lão điên không thèm để ý đến Tiêu Vĩnh Vinh, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười phải bố thí.
“Ông ấy chính là vị tiền bối trong miệng ngươi, không cần thăm dò nữa”, hai tay Cố Thiên Mệnh chắp nhẹ sau lưng, lạnh nhạt nói: “Hôm nay ta đặc biệt cùng tiền bối tới viếng thăm Trấn Tây Vương Phủ, chẳng lẽ Trấn Tây Vương Phủ không mời được chúng ta vào trong ngồi một lát sao?”
Nghe được Cố Thiên Mệnh thừa nhận ông lão điên chính là cường giả vô song trong lời đồn, Tiêu Vĩnh Vinh mới kinh hồn táng đảm rùng mình, không dám bất kính, vội vàng đáp: “Tiền bối, Thiên Vũ Hầu, mời vào!”
Tiêu Vĩnh Vinh hít một hơi thật sâu, vươn tay phải với hai người họ ra hiệu.
Sau đó Cố Thiên Mệnh liền dẫn theo ông lão điên xuyên qua cánh cửa lộng lẫy tiến thẳng vào trong.
Tiêu Vĩnh Vinh theo sát phía sau Cố Thiên Mệnh, khóe mắt lại không ngừng đánh giá bóng dáng của ông lão điên, đồng thời cố gắng cảm nhận hơi thở phát ra từ trên người ông ta.
Đáng tiếc, cho dù hắn ta thăm dò thế nào thì trông ông lão điên cũng không khác gì một lão già say xỉn bình thường.
Nhưng cho dù là vậy, Tiêu Vĩnh Vinh cũng không dám khinh thường, dẫu sao một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong chắc chắn có rất nhiều thủ đoạn che giấu đi hơi thở của bản thân.
Hắn ta đưa hai người Cố Thiên Mệnh tới đại điện trong tiền viện xong liền sai người bưng trà rót nước, khách khí nói: “Mời hai vị ngồi một lát, ta đi bẩm báo lão gia”.
Vì vậy tại tiền điện của vương phủ chỉ còn lại hai người họ ngồi đó, bên cạnh có hơn mười thị nữ dung mạo trẻ đẹp chờ hầu hạ.
“Chính là ở đây rồi”, Cố Thiên Mệnh rõ ràng cảm nhận được dao động linh hồn của Yến Hàn, thầm nhủ: “Hy vọng Trấn Tây Vương Phủ ông không tự mình tìm đường chết…”
Trấn Tây Vương Phủ, nguy nga tráng lệ, diện tích chừng trăm mẫu, chiếm một khu vực rộng lớn tại nơi sâu trong phố Bắc.
Không lâu sau khi Tiêu Vĩnh Vinh rời khỏi, Cố Thiên Mệnh liền cảm nhận được một luồng khí lan tỏa khắp tiền điện, ắt hẳn là đang quan sát hai người họ.
Hắn không làm ra bất kỳ phản ứng gì trước sự thăm dò lộ liễu của những người này mà để họ tự nhiên hành động.
Chỉ cần họ không quá quắt, hắn cũng lười phải để tâm tới, càng không muốn lãng phí thời gian.
“Sao Yến Hàn lại dính líu tới nhân quả của Trấn Tây Vương Phủ Mạch Dương quốc? Thật kỳ lạ”, nhớ lại cảnh tượng Yến Hàn cùng mình nói lời từ biệt vào mấy tháng trước, Cố Thiên Mệnh lại đầy mặt nghi ngờ tự hỏi.
Một lúc lâu sau, Tiêu Vĩnh Vinh cuối cùng cũng quay trở lại, đi trước hắn ta là một người đàn ông trung niên mặc gấm quý màu tím trông rất uy nghiêm.
“Tiền bối, Thiên Vũ Hầu, ngài ấy chính là lão gia của Trấn Tây Vương Phủ chúng ta, là con cái dòng chính thuộc Trấn Tây Vương Phủ năm xưa”, sự chú ý của Tiêu Vĩnh Vinh về cơ bản đều tập trung lên người ông lão điên, dường như chỉ tiện thể nhắc Cố Thiên Mệnh một câu..