Liếc nhìn một cái, nơi này lại có một tảng băng trôi.
Núi băng cao hơn 20 thước, chiếu thẳng vào mắt Cố Thiên Mệnh, làm cho hắn không khỏi nhíu mày nghi hoặc, lẩm bẩm nói: “Trấn Tây Vương Phủ thật lớn, Mạch Dương Quốc quanh năm ấm áp, một tòa núi băng thế nhưng có thể cắm rễ ở đây mà không bị tan mất, có chút thủ đoạn”.
“Thiên Vũ Hầu, núi băng này là của phụ vương ta, trăm năm trước chuyển về từ phương Bắc.
Ở bốn phương tám hướng của núi băng còn thiết lập rất nhiều trận pháp, đủ để cho núi băng không tan”.
Bạch Hạo Hạ vội vàng quay đầu chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh, giải thích.
“Trấn Tây Vương Phủ hao phí nhân lực vật lực lớn như vậy, đem núi băng chuyển vào trong phủ, chắc cũng không phải dùng để ngắm đấy chứ?”, Cố Thiên Mệnh khẽ nhíu mày chăm chú nhìn tảng băng cách đó không xa, xác định bản thể của Yến Hàn đang ở trong đó.
“Yến Hàn ngươi muốn tìm, giờ phút này đang ở trong núi băng”, Bạch Hạo Hạ nghe Cố Thiên Mệnh nói vậy, đáy mắt thoáng ảm đạm đi vài phần, tựa hồ có chuyện gì đó khó nói, chuyển đề tài chỉ vào núi băng mà nói.
Từ biểu hiện vừa rồi của ông lão điên, hẳn là rất ỷ lại vào Cố Thiên Mệnh, cho nên Bạch Hạo Hạ cũng không giải thích nhiều lời với ông ta, để ông ta ngồi ở một bên uống rượu, không dám quấy rầy.
“Bên trong núi băng, có vật gì?”
Cố Thiên Mệnh híp mắt, nhìn tảng băng trôi phía trước, nghi ngờ thầm hỏi.
Trong lúc nhất thời, Bạch Hạo Hạ lâm vào trầm mặc, tựa hồ không muốn trả lời.
Có điều, ông ta cuối cùng vẫn mở miệng: “Bên trong có một tòa quan tài băng, là phụ vương ta trăm năm trước lệnh luyện khí đại sư khổ tâm chế tạo ra”.
“Quan tài băng?”, Cố Thiên Mệnh giương mắt lên, trầm thấp nói.
“Bên trong quan tài bằng là cô mẫu của ta, là muội muội của phụ vương ta”.
Ngay sau đó, Bạch Hạo Hạ thở dài, lộ ra vẻ bi thương.
“Cô mẫu của ông? Muội muội ruột thịt của Trấn Tây Vương?”, Cố Thiên Mệnh vốn không có hứng thú với những thứ này, nhưng Yến Hàn lại có quan hệ nhân quả với Trấn Tây Vương Phủ, điều này làm hắn có chút kinh ngạc: “Vậy vì sao Yến Hàn giờ phút này lại ở trong núi băng? Hắn ta và Bạch gia ngươi có quan hệ gì?”
Hiện tại nếu đã tìm được vị trí cụ thể của Yến Hàn, hơn nữa còn cảm nhận được Yến Hàn tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, Cố Thiên Mệnh cũng không vội vàng bước vào trong núi băng.
Bởi vì hắn ít nhất phải tìm hiểu được nhân quả của Yến Hàn, mới dễ ra tay.
Nói đến tây, Bạch Hạo Hạ có chút bất đắc dĩ than thở lắc đầu.
Thật lâu sau, Bạch Hạo Hạ chậm rãi khép hai mắt lại, thở dài khàn khàn nói: “Hắn ta, là phu quân mà cô mẫu của ta lựa chọn cả đời này”.
Nghe vậy, con ngươi Cố Thiên Mệnh không khỏi kịch liệt co rụt lại, kinh ngạc nhìn hướng Bạch Hạo Hạ ở bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Ông nói Yến Hàn là phu quân mà cô mẫu ông nhận định?”
Yến Hàn vậy mà có một tầng liên hệ sâu xa với Trấn Tây Vương phủ của Mạch Dương Quốc như vậy, điều này khiến Cố Thiên Mệnh cảm thấy ngỡ ngàng không thôi.
"Đúng”, Bạch Hạo Hạ cân nhắc gật đầu: “Trăm năm trước, phụ vương và cô mẫu ta là thiên kiêu đứng đầu của cả một thế hệ trẻ, nổi trội không ai sánh bằng.
Năm đó dung mạo của cô mẫu ta có thể gọi là khuynh đảo chúng sinh, khiến vô số thiên kiêu phải tranh đấu vỡ đầu”.
"Khi đó, một người thanh niên rẽ mây xuất hiện tại đế đô, đồng thời còn đánh bại cô mẫu ta dưới hàng ngàn con mắt, có thể gọi là oai hùng vô song.
Hơn nữa, người thanh niên đó còn phách lối nói muốn đạp dưới gót thiên tài của Bách Quốc, có thể nói là danh tiếng vang dội”.
“Theo như lời phụ vương ta nói, năm đó ngay cả ông ấy cũng bại trận dưới một chiêu của người thanh niên ấy, thực sự khó lòng tưởng tượng một thiên kiêu có thể đánh bại phụ vương ta rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào”.
Bạch Hạo Hạ khựng lại, dường như có chút không dám tin ngước mắt nhìn về phía núi băng, chậm rãi khép lại hai mắt, tiếp tục nói: “Kể từ ấy, người thanh niên đó liền kết bạn với phụ vương và cô mẫu ta, năm tháng thoi đưa, tình cảm giữa người thanh niên đó cùng cô mẫu ta cũng càng lúc càng trở nên tốt đẹp, mơ hồ đã vượt qua mức tình bạn”.
“Vô số thiên kiêu nhìn thấy tình ý giữa họ ngày càng sâu đậm thì đều tràn ngập oán giận, nóng lòng muốn khiêu chiến”.
Bạch Hạo Hạ thở dài: “Phụ vương từng nói, người thanh niên đó không chút sợ hãi, dựng lên võ đài trong doanh trại của Mạch Dương quốc ta, muốn một mình đối kháng với toàn bộ thiên kiêu tại kinh đô".
“Ngươi có biết kết quả như thế nào không? Đến hôm nay ta vẫn không thể tin vào tai mình.
Đó chính là… người thanh niên kia đơn độc dựa vào tu vi Linh Huyền hậu kỳ quét sạch vô số thiên kiêu, có thể đối đầu với cả võ giả Địa Huyền sơ kỳ, một trận đó người thanh niên đã chân chính vang danh thiên hạ với thực lực áp đảo khiến chúng thiên kiêu của Mạch Dương Quốc ta không dám thở mạnh”.
.