Tu La Kiếm Thần


“Chắc là vậy!”, Cố Thiên Mệnh không chút để tâm đáp.

Ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng không tự chủ được giật giật, trong lòng thầm nghĩ: Tại sao lại gọi là chắc là? Đây thế nhưng là thiết lệnh hộ tộc của Trấn Tây Vương phủ, có thể điều động binh lực của Trấn Tây Vương phủ khắp các nơi trong Bách Quốc Chi Địa, cực kỳ trân quý.

“Thằng nhóc cháu rốt cuộc đã làm cái gì rồi?”, Ông cụ Cố hiện tại thật sự tin rằng Trấn Tây Vương phủ là thành tâm liên minh với Cố gia họ, dù sao thì tấm lệnh bài này cũng là chứng minh tốt nhất.

“Chuyện này nói tới thì dài dòng, sau này có thời gian cháu sẽ kể lại!”, Cố Thiên Mệnh không muốn dây dây thêm về chủ đề này nữa, thứ nhất là vì giải thích ra thì quá phiền phức, thứ hai là hắn không muốn tiết lộ lai lịch của Yến Hàn.

“Được!”, ông cụ Cố thấy vậy cũng không gặng hỏi thêm nữa.

Tuy nhiên, Cố Ưu Mặc lại không quản được nhiều như vậy mà hỏi thẳng: “Cái gì gọi là sau này có thời gian lại kể, không lẽ bây giờ cháu không có thời gian sao? Mau lên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói thử nghe xem”.

Đôi mắt đẹp mê ly của Mạc Diệu Lăng nhìn Cố Thiên Mệnh trân trân, thực sự quá bội phục sự khôn khéo của hắn.

Rõ ràng là hắn không muốn kể lể thêm, lời này chỉ là một câu từ chối uyển chuyển mà thôi, nhưng Cố Ưu Mặc phu quân của nàng lại vụng về, khiến nàng có chút không nói lên lời.

Trong lòng ông cụ Cố đã tỏ, khẽ ho một tiếng, cũng cảm thấy bất lực trước hành vi này của Cố Ưu Mặc.

“Cháu hiện tại thực sự không có thời gian”, đáy lòng Cố Thiên Mệnh không khỏi cười khổ, chỉ đành đáp lại với gương mặt không thể nghiêm túc hơn.

“Thằng nhóc cháu mới trở lại ghế còn chưa ngồi ấm mông lại muốn làm cái gì hả?”
Cố Ưu Mặc không quan tâm Cố Thiên Mệnh là Thiên Vũ Hầu gì đó, ông ấy chỉ biết hắn vẫn là dáng vẻ của năm đó, là đứa cháu trai khóc mếu máo tìm mình đòi xử lý tai vạ.

“Cháu phải tới Lý gia”, Cố Thiên Mệnh trịnh trọng đáp.

Nghe được lời này, lửa giận của Cố Ưu Mặc đã tiêu tan quá nửa, ho nhẹ một tiếng: : “Giải thích rõ ràng mọi chuyện trước rồi hãy đi tìm Sương Nhi, ông đây tin con bé sẽ thấu hiểu cả thôi”.

"...", ông cụ Cố và Mạc Diệu Lăng cạn lời, xem ra Cố Ưu Mặc hôm nay thực sự mắc bệnh ngốc nghếch rồi.

"Được! Vốn dĩ hôm nay cháu định tới Lý gia chính thức cầu hôn, nếu nhị thúc đã không để cháu đi, vậy cháu sẽ ngồi đây thuật lại những chuyện đã xảy ra tại Mạch Dương quốc vậy!”
Cố Thiên Mệnh nở nụ cười đầy thâm ý, vờ thờ ơ nhún vai nói.

Cái gì? Chính thức cầu hôn?
“Đợi đã, thằng nhóc cháu vừa nói cái gì? Cầu hôn?"
Không đợi Cố Ưu Mặc kịp phản ứng lại, ông cụ Cố đã đứng phắt dậy, đôi mắt kinh ngạc xen lẫn vui vẻ nhìn chằm chằm Cố Thiên Mệnh, gấp gáp chất vấn.

Hai người Cố Ưu Mặc cùng Mạc Diệu Lăng cũng ngẩn người, lập tức đưa mắt nhìn hắn, trong mắt cũng ngập tràn những gợn sóng phức tạp ngạc nhiên.

“Vâng”, Cố Thiên Mệnh khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế nghiêm túc nói: “Nhưng nếu nhị thúc đã có lời, vậy đợi khi cháu rảnh rỗi lại sang đó vậy! Cứ nói về những gì cháu đã trải qua tại Mạch Dương quốc trước đi!”
“Nói cái quái gì! Mau tới Lý gia cầu hôn đi!”, bàn tay thô ráp của ông cụ Cố vung lên, phấn khích tới mức phun ra một câu chửi thề, trên gương mặt đong đầy mong chờ cùng vui mừng.

Cố Ưu Mặc và Mạc Diệu Lăng cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ nồng đậm, bọn họ cũng hy vọng nhìn thấy Cố Thiên Mệnh rước Lý Sương Nhi qua cửa nên đều kích động không thôi.

"Không được, chuyện kết hôn đợi khi rảnh lại bàn thôi! Nếu nhị thúc đã nóng lòng muốn biết rõ mọi chuyện, vậy bây giờ chúng ta vẫn nên nói về chuyện của Trấn Tây Vương phủ Mạch Dương quốc đi!”
Cố Thiên Mệnh cố ý giả vờ buồn bã thở dài, liếcCố Ưu Mặc một cái, chậm rãi nói.

Nhất thời toàn bộ đại sảnh của Cố gia lan tràn một bầu không khí kỳ lạ, ông cụ Cố và Mạc Diệu Lăng đều dùng khóe mắt liếc Cố Ưu Mặc, vẻ mặt có chút buồn bực khó tả.

“Thiên Mệnh à, đừng nghe nhị thúc cháu nói, chút chuyện vụn vặt đó sau này lại nói, mục đích chính bây giờ là đón Sương Nhi về nhà”, Mạc Diệu Lăng hung hăng quăng cho Cố Ưu Mặc một cái trợn trắng mắt, khiến nguyên soái trấn quốc chấn động vạn quân không nhịn được hơi rụt cổ lại.

“Nhị thẩm, thôi quên đi vậy! Chuyện cầu hôn để sau lại nói, chúng ta vẫn nên bàn chuyện của Mạch Dương quốc thôi”, Cố Thiên Mệnh đáp với vẻ mặt không cảm xúc.

“Nói cái rắm, lập tức cút ra khỏi đây, mang theo lễ vật long trọng tới Lý gia cầu hôn cho ta”, Cố Ưu Mặc thực sự không chịu nổi nữa, trực tiếp đứng dậy quát lớn.

Sao ông ấy có thể nhìn không ra Cố Thiên Mệnh đang cố ý làm mình bối rối đây? Trong lòng có chút bất lực.

“Nhị thúc, thúc không phải kêu cháu ở lại đây sao?”, Cố Thiên Mệnh cố ý bày ra dáng vẻ vô tội, hỏi lại.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui