Tu La Kiếm Thần


“Cháu….”, Cố Ưu Mặc chỉ vào Cố Thiên Mệnh, trong lồng ngực dâng lên một cỗ uất nghẹn nồng đậm nhưng lại không biết phải phát tiết ra ngoài như thế nào, cực kỳ khó chịu.

“Cố Ưu Mặc! Chàng nói nhiều quá rồi đó! Thiên Mệnh không dễ dàng gì mới tìm được chốn về, chàng lại cứ cứng đầu muốn quậy phá, bây giờ chàng hài lòng chưa!”
Mạc Diệu Lăng cũng vứt bỏ dáng vẻ dè dặt thường ngày, lập tức đứng dậy chống hai tay lên hông, lạnh lùng nhìn Cố Ưu Mặc: “Nếu vì chàng mà làm trì hoãn đại sự cả đời của Thiên Mệnh và Sương Nhi, sau này chàng đừng mơ đến chuyện bước chân vào phòng nữa, cứ ngủ ở ngoài cửa đi”.

“Hừ!”, ông cụ Cố cũng trừng mắt nhìn Cố Ưu Mặc, giả bộ giận dữ khịt mũi.

"Ta.

.

.

", Cố Ưu Mặc uất ức tới đỏ bừng cả gương mặt, bất đắc dĩ tới cực điểm mà che trán, không biết phải biện giải như thế nào.

Ngay cả khi đối mặt với đại quân lớn mạnh hay vô số kẻ địch ghê gớm tới đâu ông ấy cũng chưa từng run sợ, mặt không đổi sắc.

Nhưng hiện tại lại có một cảm giác bất lực mãnh liệt dâng lên từ tận đáy lòng, cực kỳ khó chịu.

“Tiểu tử khốn kiếp, mau cút ra ngoài cho ông, lập tức tới Lý gia chính thức cầu hôn cho ta.

Nếu cháu còn lề mề, ta sẽ thẳng tay đánh gãy chân cháu”.

Cố Ưu Mặc thực sự không còn lựa chọn nào khác đành phô ra khí thế bức người, trừng mắt với Cố Thiên Mệnh mà nói.

“Tướng uy của nguyên soái trấn quốc lớn quá mà! Còn muốn đánh gãy chân Thiên Mệnh, chàng đánh một cái thử xem!”, Mạc Diệu Lăng thế nhưng mất hứng rồi, những ngón tay ngọc ngà không kiêng dè vặn mạnh vùng eo của Cố Ưu Mặc ngay trước mặt ông cụ Cố và Cố Thiên Mệnh.

Cố Ưu Mặc ngay lập tức cảm nhận được một trận đau nhói mà hít ngược lại một hơi thật sâu.

Tuy rằng tu vi của ông ấy đã đạt tới Địa Huyền trung kỳ nhưng lại không dám vận chuyển huyền khí để chống đỡ bàn tay này, chỉ đành để mặc cho Mạc Diệu Lăng cấu véo.

“Diệu Lăng à, trước đây khi thằng nhóc thối này phạm lỗi ta đều làm như vậy”, Cố Ưu Mặc cụp mi nhìn Mạc Diệu Lăng bên cạnh, tình ý miên man dịu dàng nói.

“Trước kia thế nào ta không quan tâm, Thiên Mệnh bây giờ là cháu trai ta, ta là thẩm thẩm của thằng bé”, đôi môi đỏ mọng của Mạc Diệu Lăng lầu bầu, giọng nói giòn tan nhưng không kém phần sắc bén nói.

Trong lòng nàng ấy thầm càu nhàu: “Ai bảo chàng ngốc như vậy, cứ chịu đựng đi!”
Cố Ưu Mặc không đáp lên lời, chỉ im lặng nhìn Mạc Diệu Lăng.

Ông cụ Cố coi như mắt điếc tai ngơ với cảnh này, chỉ lặng lẽ nhìn Cố Thiên Mệnh, trong lòng lại nhảy nhót không thôi: không biết chừng năm sau có thể ôm cháu trai và chắt rồi, cuộc sống đúng là niềm vui vô bờ bến mà.

“Vẫn là nhị thẩm tốt”.

Cố Thiên Mệnh nhìn một màn này thì cười tủm tỉm nói, trong lòng không khỏi dâng lên một dòng chảy ấm áp.

“Ừm, Thiên Mệnh cháu mau đi đi! Đợi lát nữa thẩm sẽ chọn giúp cháu một ngày đại cát, sớm chút rước Sương Nhi về nhà!”, Mạc Diệu Lăng cười duyên dáng.

“Vâng, vậy phải cảm tạ nhị thẩm rồi”, đáy lòng Cố Thiên Mệnh sớm đã công nhận Mạc Diệu Lăng, cung kính đáp.

Sau đó hắn liền quay đầu nhìn Cố Ưu Mặc, vờ hỏi ý kiến: “Nhị thúc, thúc thực sự không còn gì muốn hỏi cháu nữa sao? Người có muốn nghe cháu kể chi tiết trải nghiệm tại Mạch Dương quốc không?”
“Cút!”
Cố Ưu Mặc hung dữ trợn mắt với Cố Thiên Mệnh, một chữ này như rít ra từ kẽ răng.

Sau đó ông cụ Cố cuối cùng cũng lên tiếng, nói với Dịch bá ở bên cạnh: “Lão Dịch, lập tức tới nhà kho chọn lựa những món quà trang trọng nhất, cùng Thiên Mệnh tới Lý gia chính thức cầu hôn”.

“Vâng thưa lão gia”, gương mặt đầy nếp nhăn của Dịch bá cùng tràn đầy hưng phấn và hân hoan, dưới chân như bôi dầu đi tới nhà kho chuẩn bị những lễ vật trọng hậu cần thiết cho việc cầu hôn.

Trong đại sảnh của Cố gia bao trùm không khí rộn ràng, tất nhiên không thể thiếu ánh mắt bất đắc dĩ của Cố Ưu Mặc.

“Nếu đã như vậy thì cháu đi trước đây”, Cố Thiên Mệnh không trêu chọc Cố Ưu Mặc thêm nữa, hơi khom lưng với mọi người rồi sải bước đi về phía cổng lớn.

Khi bóng lưng của hắn càng ngày càng xa, Mạc Diệu Lăng mới thu lại tay thon đang siết chặt trên eo Cố Ưu Mặc kia, không nhịn được lại trừng ông ấy một cái.

"Ha ha ha…”, ông cụ Cố cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh nữa mà phá lên cười một cách đầy sảng khoái.

Thấy vậy, cả Cố Ưu Mặc và Mạc Diệu Lăng đều lắc đầu cười theo.

"Thằng nhóc thối này…”, Cố Ưu Mặc bó tay liếc bóng dáng rời đi của Cố Thiên Mệnh, đè giọng mắng một tiếng, sau đó nhìn lại lệnh bài của Trấn Tây Vương phủ trong tay như có điều nghiền ngẫm.

Dịch bá vô cùng chú trọng chuyện này nên phải lựa chọn trong kho một lúc lâu, chuẩn bị một đống lớn đống nhỏ lễ vật xong mới kêu đám gia đinh cẩn thận từng li khiêng sính lễ lên xe ngựa hoa lệ.

Cùng lúc đó, Cố Thiên Mệnh đã dẫn đầu bước ra khỏi cổng lớn Cố gia, thẳng hướng Lý gia mà đi.

Hơn hai tháng trước, ngày hắn rời khỏi Thiên Phong quốc tới Mạch Dương quốc đã từng gửi cho Lý Sương Nhi một phong thư, bày tỏ ý định đợi khi bản thân trở lại thì hai người họ sẽ chính thức nên duyên phu thê.

Hôm nay hắn đương nhiên không muốn chần chừ nữa, bởi bóng dáng thướt tha động lòng người kia của Lý Sương Nhi đã ăn sâu vào trong trái tim hắn, không cách nào dứt bỏ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui