"Chỉ là, đây là cái gì?", Cố Thiên Mệnh chỉ vào mấy chấm đen lơ lửng trên bức tranh, ngờ vực hỏi.
Lý Sương Nhi mím môi, sau đó cầm bút viết một chữ lên tờ giấy trên bàn- tuyết.
"Tuyết?", Cố Thiên Mệnh nhắc lại.
Tiếp đó, nàng lại viết xuống giấy: nghe nói tuyết rất đẹp.
Cố Thiên Mệnh cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, tình cảm dạt dào như dòng nước, không đáp lại.
Thiên Phong quốc nằm ở phía nam Bách Quốc Chi Địa, khí hậu bốn mùa một năm đều tương đối ôn hòa, chưa từng có tuyết rơi.
Ngay sau đó, Lý Sương Nhi lại cầm lên bút viết - ta rất muốn ngắm tuyết, sau này, có thể cùng ta tới phương bắc của Bách Quốc xem không? Ta muốn nhìn xem tuyết có dáng vẻ như thế nào, có được không?
Nhìn từng chữ từng câu trôi chảy như nước trên giấy, Cố Thiên Mệnh không khỏi mềm nhũn cả trái tim, chậm rãi gật đầu: "Được, ta đi cùng nàng, cùng nhau ngắm tuyết".
Nghe vậy cánh môi Lý Sương Nhi không kìm được vẽ lên ý cười, nụ cười mật ngọt này khiến làn gió đang nhẹ nhàng mơn trớn phải khựng lại, khiến lá rụng cũng không khỏi hạ xuống nền đất.
Nàng ngước đôi mắt ngấn nước nhìn hắn, tiếp tục viết: nghe nói ở cực bắc của Bách Quốc có một xứ sở tuyết, nơi đó tuyết rơi quanh năm, sau này chúng ta tới đó đi!
"Được", Cố Thiên Mệnh vuốt nhẹ lọn tóc rủ xuống vầng trán Lý Sương Nhi, gật đầu.
Một cơn gió thu thoảng qua, cuốn bay y phục và mái tóc dài của hai người, lá rơi bay phấp phới giữa không trung.
Cả hai im lặng nhìn nhau, tận hưởng giây phút bình yên này.
Tất cả như mộng như ảo, khiến vô số người hâm mộ không thôi.
"Đợi tổ chức xong hôn lễ chúng ta sẽ lên đường tới Tuyết quốc, ngắm nhìn phong cảnh băng tuyết vạn dặm".
Đối với kẻ địch, Cố Thiên Mệnh có thể tàn độc như thần chết, nhưng đứng trước giai nhân trước mắt, hắn lại sẵn lòng để lại sự mềm mại sâu thẳm trong trái tim mình cho nàng.
Lý Sương Nhi nghe vậy thì cực kỳ vui vẻ, khẽ gật đầu.
Nàng dường như đã nhìn thấy hình ảnh bản thân cùng Cố Thiên Mệnh đứng trên đỉnh của Tuyết quốc mà mong chờ quá đỗi.
“Cô gia, tiểu thư, lão gia gọi hai người tới đại sảnh một chuyến, hình như Dịch quản gia của phủ cô gia tới rồi ạ”.
Khi hai người Cố Thiên Mệnh đang tận hưởng thời khắc yên tĩnh này thì một thị nữ xinh đẹp bước nhanh tới, cúi người bẩm báo.
"Được, ta biết rồi”, Cố Thiên Mệnh mỉm cười đáp.
Lý Sương Nhi có chút hoài nghi, không biết Dịch bá tới làm chuyện gì, chỉ an tĩnh liếc Cố Thiên Mệnh một cái.
“Chúng ta qua đó xem đi!", Cố Thiên Mệnh dắt tay Lý Sương Nhi chậm rãi đi về phía đại sảnh Lý gia.
Trong đại sảnh của Lý gia, mấy người ông cụ Lý Thiên Nguyên đều đang ngồi đó, Dịch bá thì đứng ở giữa đại sảnh, lặng lẽ đợi Cố Thiên Mệnh xuất hiện.
Ở bên cạnh Dịch bá đựng vài rương bảo vật quý hiếm lớn, tất cả đều được dùng làm sính lễ cho lần cầu hôn chính thức này.
Trên khuôn mặt già nua của Dịch bá dào dạt niềm vui, trông như trẻ ra vài tuổi.
“Dịch tướng quân, ông đây là có ý gì?”, Lý Thiên Nguyên và Dịch bá đều là người cùng thế hệ, ông ta hiểu rất rõ sự dũng mãnh gan dạ của Dịch bá, tuyệt đối không thể coi như một lão quản gia bình thường, nên vô cùng khách khí hỏi.
“Lý đại nhân, vẫn nên đợi tam thiếu gia tới rồi đích thân nói cùng ngài thôi!”, Dịch bá hơi khom tấm có chút còng xuống, cười nhạt đáp một câu.
Hôm nay là sân nhà của Cố Thiên Mệnh, Dịch bá đương nhiên sẽ không phát biểu đầu tiên.
Chỉ là niềm hân hoan trên gương mặt ông ấy cùng hàng loạt các báu vật khiến Lý Thiên Nguyên cũng đoán ra được vài phần.
Chẳng mấy chốc Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi đã tay trong tay bước vào.
Trước mặt mọi người Lý Sương Nhi vốn cực kỳ xấu hổ muốn rút bàn tay trắng nõn đang nằm trong lòng bàn tay Cố Thiên Mệnh lại, nhưng hắn lại khẽ siết, hiển nhiên không hề có ý định buông tay.
Lý Sương Nhi chỉ đành hạ mi, không dám nhìn thẳng đối diện với ánh mặt của mọi người, thẹn thùng không thôi.
Ông cụ Lý Thiên Nguyên và những người khác thấy một màn hai người tay trong tay mà tới thì trong mắt đều hiện lên một tia vui vẻ.
“Thiên Mênh, cháu tới rồi”, ông cụ Lý Thiên Nguyên hiện tại càng nhìn Cố Thiên Mệnh càng thấy hài lòng, biểu cảm trên gương mặt già nua đều lộ ra sự mừng vui thanh thản.
“Ừm”, khi vào tới trong đại sảnh, Cố Thiên Mệnh mới chậm chạp thả tay Lý Sương Nhi, hơi khom người chắp tay với ông cụ, coi như chào hỏi.
“Thiên Mệnh, cháu đây là có ý gì?”, Lý Thiên Nguyên nhìn lướt qua những bảo vật quý hiếm trong đại sảnh rồi hỏi.
“Lý đại nhân, hôm nay cháu tới Lý gia là muốn đưa sính lễ, chính thức muốn rước Sương Nhi, ngài cảm thấy thế nào?”.