Dưới ánh mắt sắc bén của Cố Thiên Mệnh, thị nữ sợ hãi, thân thể có chút rung động, vội vàng cúi đầu mở miệng nói: “Cô gia, từ nửa năm trước, tiểu thư thường xuyên thấy váng đầu, mấy hôm nay càng ngày càng thường xuyên hơn”.
“Ngươi nói cái gì? Nửa năm trước Sương Nhi đã không khỏe”, Cố Thiên Mệnh trong nháy mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm vào thị nữ, đôi mắt như muốn phát ra một đạo phong mang bàng bạc, trầm thấp mà nói.
Đám người ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên trên mặt cũng nổi lên một tia âm u, đè nén phẫn nộ trong lòng.
“Lâu như vậy rồi, ngươi thế nhưng biết chuyện mà không báo, đáng chết”, Lý Thiên Nguyên hung hăng vỗ xuống bàn, tức giận đùng đùng nói thẳng, làm các thị nữ cả kinh trực tiếp quỳ rạp xuống.
Thị nữ sợ hãi không thôi trực tiếp quỳ xuống đất, khóc lóc nói: “Lão gia thứ tội, tiểu thư sợ người lo lắng, liền không cho nô tỳ nói cho người biết, nô tỳ không phải cố ý”.
Một bên, Lý Sương Nhi muốn cố gắng chống đỡ thân thể yếu đuối vô lực, muốn ngăn cản hành vi trách cứ thị nữ của mọi người.
Thấy vậy, Cố Thiên Mệnh sao còn có thể để Lý Sương Nhi cố gắng hết sức mà đứng lên đây?
“Sương Nhi, nàng đừng cử động”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng đỡ Lý Sương Nhi, trong mắt tràn đầy dịu dàng, ôn nhu nói.
Lý Sương Nhi mím chặt đôi môi đỏ, nhìn vào con mắt thâm thúy của Cố Thiên Mệnh, đành phải yên lặng ngồi xuống, không cố gắng chống đỡ khiến mọi người lo lắng nữa.
“Đem mọi chuyện nói rõ ràng, không được bỏ sót bất cứ một chi tiết nào”, Cố Thiên Mệnh luôn cảm thấy có gì đó bất an nồng đậm, vẻ mặt không thay đổi khiến người ta cảm thấy run rẩy.
Thị nữ ấp úng nói: “Nửa năm trước, khi tiểu thư đang vẽ tranh đánh đàn trong đình viện, đột nhiên sắc mặt không tốt, nô tỳ vốn đã định lập tức bẩm báo cho lão gia, nhưng bị tiểu thư ngăn lại, không cho nô tỳ nói vì sợ lão gia lo lắng”.
“Nô tỳ không nói lại được tiểu thư, đành âm thầm đến y quản mời đại phu về qua cửa sau, bắt mạch giúp tiểu thư xem bệnh.
Đại phu nói mạch của tiểu thư bình thường, đột nhiên chóng mặt hẳn là do cảm lạnh, liền phối một chút thuốc”.
Thị nữ quỳ hai đầu gối xuống đất lo lắng nói: “Nhưng sau khi tiểu thư uống thuốc thì không có bất kỳ hiệu quả gì, thậm chí số lần chóng mặt vô lực ngày càng tăng lên.
Nô tỳ sợ thân thể tiểu thư có bệnh gì đó, lại vụng trộm đi tìm một vị danh y trong kinh khám bệnh cho người, nhưng cũng không điều tra ra được người mắc bệnh gì”.
“Nô tỳ vốn định đem việc này bẩm báo với lão gia, nhưng lại bị tiểu thư phát hiện, bắt nô tỳ tuyệt đối không được nói cho ai biết, sợ mọi người lo lắng”.
Thị nữ run rẩy đem chuyện mình biết lần lượt nói ra.
Toàn bộ đại sảnh của Cố gia đều trở nên áp lực, Lý Thiên Nguyên hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Lý Sương Nhi, thở dài nói: “Nha đầu này! Có chuyện gì không thể nói cho ông nội biết chứ, nếu cháu có mệnh hệ gì, ông nội phải làm sao đây?”
Lý Sương Nhi chậm rãi gục đầu, không dám nhìn vào đám người Lý Thiên Nguyên, sắc mặt nàng vẫn chưa khôi phục, tái nhợt vô cùng.
“Lão gia, thuộc hạ mời đến Cốc đại phụ nổi tiếng trong kinh tới”.
Rất nhanh, hộ vệ vừa chiếu theo mệnh lệnh của ông cụ Cố đi ra ngoài, chạy như bay trở về, ở bên cạnh hắn ta còn có một ông lão đầu tóc hoa râm, sắc mặt hồng nhuận.
Đám người ông cụ Cố lập tức quay đầu nhìn lại, lo lắng nói: “Cốc đại phu, phiền ông chẩn mạch cho Sương Nhi”.
“Chư vi đại nhân chớ nóng vội, để tiểu nhân coi sao”.
Cốc đại phu măc một bộ xiêm y bằng vải thô, dưới ánh mắt chăm chú của đám sứ giả Bách Quốc cùng quân thượng Mạc Tu Ương, rất nhanh liền bình tĩnh lại, chậm rãi đi về phía Lý Sương Nhi.
Lúc đến, hộ vệ đã nói qua về tình hình với Cốc đại phu, bởi vậy, Cốc đại phu cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp đi tới trước người Lý Sương Nhi, hành lễ nói: “Lý tiểu thư, đắc tội rồi!”
Lý Sương Nhi khẽ nhấp một tiếng, chậm rãi vươn tay phải trắng như ngọc ra.
Cố Thiên Mệnh đứng bên cạnh Lý Sương Nhi vẫn trầm mặc không nói, trong đầu hắn đang hồi tưởng lại lời nói của thị nữ, đáy lòng ngưng trọng đến cực điểm, thì thào tự nói: “Nửa năm trước đã bắt đầu không khỏe...”
Cốc đại phu chậm rãi bắt mạch, tâm vô tạp niệm cảm thụ mạch đập của Lý Sương Nhi.
Giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn một màn này mà nín thở.
Cốc đại nhân chính là đệ nhất danh y trong kinh thành, so với ngự y trong hoàng cung thậm chí còn cao hơn một bậc, có ông ấy ra tay, chắc sẽ không có gì đáng ngại.
Một lúc lâu sau, Cốc đại phu buông ngón tay đặt lên cổ tay Lý Sương Nhi xuống, cau mày, ngưng trọng trầm mặc.
“Cốc đại phu, thế nào?”, Lý Thiên Nguyên lo lắng không thôi mở miệng.
Cốc đại phu trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi đứng dậy hướng về phía mọi người cúi chào, sau đó lắc đầu khàn khàn nói: “Tiểu nhân cả đời hành y, chưa từng thấy tình huống nào như tiểu thư.
Mạch của tiểu thư bình thường, không có bệnh gì.
Nhưng dựa vào những gì chư vị đại nhân nói, tiểu thư thường xuyên choáng váng vô lực, điều này có chút kỳ lạ”.
Mọi người nghe vậy, hai mắt nhìn nhau, có chút không biết làm sao..