Một lát sau, hơi thở của Cố Thiên Mệnh đột nhiên trở nên nặng nề, hắn khẽ hừ một tiếng: "Sau mười ngày tu luyện, chẳng những kiếm ý bước vào cảnh giới tiểu thành, tu vi cũng đạt tới cảnh giới Nhân Huyền hậu kỳ, cũng coi như tạm được”.
Kiếm có linh hồn, có thể thấu hiểu nó.
Mười ngày luyện kiếm, Cố Thiên Mệnh lĩnh ngộ kiếm ý thêm một lần nữa để nâng cao thực lực của mình.
Lúc trước khi Cố Thiên Mệnh thi triển thức thứ nhất của Thanh Sinh Cửu Kiếm, hắn chỉ có thể chém vỡ một tảng đá lớn.
Bây giờ kiếm ý đạt tiểu thành, một kiếm chém ra có thể làm mặt đất nứt toạc hơn năm mươi mét.
Có thể thấy kiếm ý quan trọng như thế nào đối với một người Kiếm tu.
Nhưng người có thể lĩnh ngộ kiếm ý, trong một trăm vạn Kiếm tu rất khó có được một người thành công.
“Chủ thượng dùng… tu vi cảnh giới Nhân Huyền để lĩnh ngộ kiếm ý! Chuyện này…”, Yến Hàn sững sờ, trong trí nhớ của hắn ta, những người có thể lĩnh ngộ kiếm ý chỉ có cao thủ cảnh giới Địa Huyền đỉnh phong, hơn nữa trong một vạn cao thủ cảnh giới Địa Huyền chưa chắc có được một người.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Yến Hàn nhìn Cố Thiên Mệnh không chỉ có sự kinh ngạc mà còn tràn đầy hưng phấn.
Nếu đi theo chủ thượng, có lẽ hắn ta sẽ có cơ hội chạm đến cảnh giới Thiên Huyền!
Vô số thủ đoạn của Cố Thiên Mệnh đã hoàn toàn thuần phục Yến Hàn, có lẽ dù Cố Thiên Mệnh đuổi hắn ta đi, hắn ta cũng sẽ mặt dày mày dạn bám theo.
Đây chính là kiếm ý! Vào một trăm năm trước, Kiếm Tôn cũng vì lĩnh ngộ kiếm ý nên mới một kiếm tiêu diệt cả một vương triều phồn vinh.
Dù cho năm xưa Kiếm Tôn là một kỳ tài ưu tú đến đâu thì cũng tới cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong mới lĩnh ngộ kiếm ý.
Nhưng Cố Thiên Mệnh lại đạt tới kiếm ý tiểu thành khi ở cảnh giới Nhân Huyền hậu kỳ, tương lai sẽ có tiền đồ vô hạn.
“Chắc chắn chủ thượng đã từng là một nhân vật vô thượng cảnh giới Thiên Huyền, thậm chí… là đại năng vô thượng trên cảnh giới Thiên Huyền”, Yến Hàn chưa bao giờ nghe nói về người nào có thể lĩnh ngộ kiếm ý ở cảnh giới Nhân Huyền, càng chưa kể đến hơi thở mạnh mẽ ở sâu trong linh hồn và công pháp Quỷ tu mà Cố Thiên Mệnh cho hắn ta.
Giờ phút này, Yến Hàn hạ quyết tâm nhất định sẽ đi theo Cố Thiên Mệnh đến khi nào chết mới thôi.
Kể cả khi hắn đuổi, dù có bị đánh chết hắn ta cũng sẽ không đi.
Cố Thiên Mệnh siết chặt nắm đấm, rõ ràng cảm nhận được thực lực của mình đã mạnh lên rất nhiều.
“Còn gần mười bảy ngày nữa, Lý gia sẽ chính thức đưa ra quyết định với Cố gia, đã đến lúc nên trở về chuẩn bị rồi”.
Cố Thiên Mệnh nghĩ đến chuyện ở rể Lý gia cũng cảm thấy hơi khó giải quyết.
Bởi vì chuyện này không chỉ do ông cụ Cố và ông cụ Lý quyết định, hơn nữa còn được đương kim quân thượng tán thành thông qua chiếu chỉ.
“Yến Hàn, ngươi lại đây”, Cố Thiên Mệnh để hai tay sau lưng, quay đầu nhìn về phía Yến Hàn.
Nghe vậy, Yến Hàn hoá thành một tia sáng lập tức xuất hiện trước mặt Cố Thiên Mệnh, hắn ta cúi người, trong mắt tràn đầy kính trọng và hưng phấn: "Chủ thượng”.
“Ngươi không thể rời khỏi Kiếm Khư bởi vì năm xưa thi thể của ngươi được chôn cất ở đây, oán niệm của linh hồn kết nối chặt chẽ với Kiếm Khư”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng giải thích: "Bây giờ ta phải che giấu hồn tức của ngươi mới có thể đưa ngươi rời khỏi Kiếm Khư”.
“Cảm ơn chủ thượng đã ra tay!”, Yến Hàn vô cùng kích động cười đáp, hắn ta rất muốn rời khỏi nơi quái quỷ này, đi ngắm nhìn thế gian phồn hoa.
“Quá trình này có thể sẽ hơi khó chịu, ngươi phải chịu đựng”, Cố Thiên Mệnh lạnh lùng nhìn thoáng qua kiếm khí trong hư không Kiếm Khư.
“Vâng”, Cố Thiên Mệnh vội đáp lời.
Khó chịu?
Có khó chịu bằng việc cô độc một mình trong Kiếm Khư suốt một trăm năm không?
Có khó chịu bằng việc bị vô số luồng kiếm khí bao trùm không?
Yến Hàn hoàn toàn không quan tâm đến việc có đau hay không, hắn ta chỉ muốn rời khỏi đây, dù phải trả giá tất cả mọi thứ mà hắn ta đang có.
“Vậy thì tốt.
Ổn định tinh thần, gạt bỏ tạp niệm, không được phản kháng”, Cố Thiên Mệnh nhìn dáng vẻ kích động, không để tâm đến sự khó chịu trong lời hắn nói của Yến Hàn, hắn nhếch môi cười sâu xa.
Sau đó, Yến Hàn bắt đầu điều động hơi thở dưới sự hướng dẫn của Cố Thiên Mệnh.
“Bí thuật Mông Thiên, lấy hồn làm môi, lấy phách làm giới, dẫn khí nhập thể, che giấu mắt trần”, hai tay Cố Thiên Mệnh tạo thành một dấu ấn kì lạ, sau đó đẩy về phía trán Yến Hàn.
Ầm!
Bùm!
Trong tích tắc, thể oan hồn của Yến Hàn biến thành vô số mảnh nhỏ hư ảo, những mảnh đôi mắt bay lơ lửng trong không khí chằng chịt tơ máu, trông cực kì dữ tợn.
“Kết hợp!”
Cố Thiên Mệnh nhẹ giọng nói.
Sau đó hai tay hắn đẩy về phía những mảnh vỡ oan hồn của Yến Hàn, những mảnh linh hồn của hắn ta lần lượt được tập hợp rồi hợp thành trong lòng bàn tay Cố Thiên Mệnh.
Khuôn mặt Yến Hàn bắt đầu trở nên vặn vẹo, lúc sáng lúc tối như thể sắp biến mất.
Mảnh nhỏ miệng của hắn ta há to như cái đèn lồng, trông như đang la hét nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Không lâu sau, Cố Thiên Mệnh đã kết hợp thể oan hồn của Yến Hàn thành một linh thể hư ảo to bằng một nắm tay.
Sau đó hắn ném Yến Hàn đã bị nén thành một quả cầu to bằng nắm tay về phía ngoài Kiếm Khư….