Tu La Kiếm Thần


“Lý đại nhân, còn chưa đâu vào đâu, đến lúc đó tính sau đi”, Cố Thiên Mệnh liếc mắt nhìn Lý Thiên Nguyên thật sâu, khẽ cười nói.

Lý Thiên Nguyên muốn chiếm tiện nghi của hắn, sợ là không dễ dàng như vậy.

Nụ cười nồng đậm trên khóe miệng Lý Thiên Nguyên nhất thời cứng lại, sau đó nghiêm túc nói: “Được, đến lúc ấy rồi nói”.

“Đã như vậy.

Bổn công tử sẽ không lưu lại Lý gia nữa, xin phép đi trước”.

Chuyện ở rể tạm thời chấm dứt, Cố Thiên Mệnh cũng không muốn ở lại Lý gia nữa, chậm rãi đứng dậy lạnh nhạt nói với Lý Thiên Nguyên.

Lý Thiên Nguyên im lặng không nói gì gật gật đầu, tùy ý để cho Cố Thiên Mệnh bước ra khỏi đại sảnh Lý gia, nhìn bóng lưng hắn dần dần lộ ra vẻ ngưng trọng.

Nhất là Yến Hàn theo sau lưng Cố Thiên Mệnh kia, làm cho ông ta cảm thấy một cỗ nguy hiểm nồng đậm, không khỏi siết chặt đôi tay đang giấu chặt dưới ống tay áo.

Một giây sau, Lý Dật Hiên đi vào, hắn ta đứng ở trong đình viện nhìn thấy bóng dáng Cố Thiên Mệnh bình yên vô sự rời đi, liền muốn vào xem đã xảy ra chuyện gì.

“Ông nội”, Lý Dật Hiên vội vàng tiến lên hành lễ với Lý Thiên Nguyên.

“Ừm”, Lý Thiên Nguyên không chút để ý đáp một câu, vẻ ngưng trọng trên khuôn mặt không thay đổi, mà càng thêm nồng đậm: “Dật Hiên, lập tức chuẩn bị xe ngựa, ta muốn tiến cung diện thánh”.

Tiến cung diện thánh?
Tại sao sau khi nói chuyện với tiểu tử Cố gia kia, đột nhiên lại muốn tiến cung diện thánh?
Lý Dật Hiên nghi hoặc không thôi giật mình, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đáp: “Vâng, ông nội, Dật Hiên đi chuẩn bị ngay”.

“Đúng rồi”, Lý Thiên Nguyên chậm rãi từ trên ghế chính đứng dậy, hình như nghĩ tới cái gì đó, gọi Lý Dật Hiên đang chuẩn bị đi ra ngoài.

“Ông nội, sao vậy?”, Lý Dật Hiên xoay người lại hỏi.

“Thông báo trên dưới Lý gia, sau này không được trêu chọc vào Cố công tử Cố gia, càng không được đối nghịch với hắn, nhớ đấy”.

Lý Thiên Nguyên vừa nghĩ đến Cố Thiên Mệnh có thể che dấu tu vi của mình nhiều năm như vậy, e rằng không hề đơn giản, thế nên ông ta không muốn để cho thế hệ trẻ Lý gia chọc vào ông trẻ này, bằng không người chịu thiệt nhất chính là Lý gia.

“A?”, Lý Dật Hiên sững sờ đứng tại chỗ không nhúc nhích, khó hiểu nhìn Lý Thiên Nguyên, theo bản năng mở miệng hỏi: “Vì sao?”
“Không có vì sao cả, cứ nghe theo lời lão phu nói là được”, Lý Thiên Nguyên hung hăng trừng mắt nhìn Lý Dật Hiên, nghiêm trang nói.

“Vâng, ông nội, Dật Hiên nhớ rồi”, khóe miệng Lý Dật Hiên nhịn không được lộ ra một nụ cười khổ, khom người trịnh trọng trả lời.

Sau đó, Lý Dật Hiên liền được Lý Thiên Nguyên ra hiệu đi chuẩn bị xe ngựa.

Nhìn hướng mà Cố Thiên Mệnh rời đi, Lý Thiên Nguyên căng thẳng, lẩm bẩm: “Tiểu tử này, chỉ sợ rằng sẽ là nhân vật khủng bố nhất Cố gia.

Cố Thiên Mệnh, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, có mục đích gì đây?”
“Tương lai Thiên Phong quốc, thậm chí là bách quốc chi địa, nhất định sẽ không thể thiếu bóng hình của hắn...”
Cố gia, trong đình viện yên tĩnh.

Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn lẳng lặng ở một bên chờ đợi, nhìn bầu trời mênh mông vô tận cùng màn đêm dần buông xuống.

“Yến Hàn, tu vi của ngươi hẳn là ổn định rồi đúng không!”, Cố Thiên Mệnh nhìn hoàng hôn đang dần xuống, trong đôi mắt phát ra một đạo tức sắc bén như kiếm.

“Vâng, chủ thượng có chuyện gì, xin phân phó”, Yến Hàn thần sắc lạnh lùng, ngũ quan như đao gọt làm khí chất cả người hắn đều có vẻ sắc lạnh.

“Đi lấy giúp ta một món đồ”, Cố Thiên Mệnh đem ánh mắt trịnh trọng dời đến người Yến Hàn, trầm giọng nói.

“Vật gì?”, Yến Hàn khom người hỏi.

“Trong bảo khố của phủ Bình Thành Vương có một vật, tên là Vô Ngần Thạch, chính là khối đá màu đen nhìn như thế này”, Cố Thiên Mệnh vừa nói vừa dùng ngón tay ngự khí, trên không trung vẽ ra hình một khối đá.

Yến Hàn âm thầm nhớ kỹ từng chữ Cố Thiên Mệnh nói, sau đó đem hình khối đá mà hắn vẽ ra ghi nhớ trong đầu.

“Vô Ngần Thạch, ta nhớ kĩ rồi”, Yến Hàn lãnh khốc ôm quyền nói.

“Đi đi, đừng để bại lộ thân phận của mình, ta ở Cố phủ chờ ngươi”, hai tay Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng để sau lưng, khí tức uy áp nhàn nhạt từ trên người hắn tràn ra, làm cho không khí bốn phía không khỏi đông cứng.

“Vâng!”
Vừa dứt lời, Yến Hàn liền biến mất trong đêm tối.

Hắn ta không hỏi bảo khố của phủ Bình Thành Vương ở nơi nào, bởi vì với tu vi hiện giờ, muốn biết vị trí của nó không quá khó khăn.

“Vô Ngần Thạch, có lẽ cũng đủ chữa khỏi thần hồn bị thương của ta rồi”, Cố Thiên Mệnh lẩm bẩm.

Trước năm mới, lúc Cố Thiên Mệnh chưa khai mở lục thức, từng tận mắt nhìn thấy Bình Thành Vương nhận được lễ vật là một khối Vô Ngần Thạch.

Trước đây hắn cái gì cũng không hiểu, đương nhiên không đem một khối đá đặt trong mắt, có điều hiện tại hắn đã khôi phục kí ức, không thể không đem ánh mắt tập trung trên khối Vô Ngần Thạch này.

Bởi vì, kiếp trước Cố Thiên Mệnh thi triển bí thuật luân hồi, làm thần hồn tổn thương, khiến cho kiếp này vẫn cần phải trữa chị.

Cho nên, Cố Thiên Mệnh mới vội vã nghĩ cách, bức ép Yến Hàn bước vào cảnh giới Địa Huyền, một là phòng ngừa cuộc nói chuyện với Lý gia không thuận lợi mà lật mặt, hai chính là vì khối đá Vô Ngần Thạch.

Nếu chiếm được Vô Ngần Thạch, Cố Thiên Mệnh có thể hoàn toàn chữa khỏi thương tích, việc đó sẽ có lợi cho việc tu hành sau này, không cần lo lắng thân thể nữa.

“Về phần Lý Sương Nhi, cứ tùy duyên đi”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui