Tu La Vũ Thần

Trời ạ, chuyện này, chuyện này, chuyện này, sao có thể như thế được?"

"Rốt cuộc là kẻ nào làm?"

Lúc Yên Dương Thiên chạy về cùng với các tinh anh mạnh nhất của Lăng Vân tông rồi nhìn thấy Lăng Vân tông của hiện tại thì sắc mặt của cả đám tái nhợt, trong mắt ánh lên bi thương cùng phẫn nộ. 

Bởi vì Lăng Vân tông hiện tại dù chưa bị san phẳng thành đất bằng nhưng bảo nó đã hoàn toàn thay đổi thì cũng không quá. Nhất là khu vực trung tâm được đầu tư nhiều và xa xỉ nhất kia giờ đã bị phá nát đến rối tinh rối mù.

Thi thể của các đệ tử và trưởng lão hạch tâm (1) trải rộng ở khắp nơi, nguyên một bãi rất thê thảm. Võ Kỷ các, Tu Luyện các cũng đều bị phá hủy hết, tất cả Võ Kỷ thì bị thiêu rụi sạch, còn tài nguyên của Tu Luyện thì bị phá nát hết.

Đệ tử ngoại môn và nội môn tử vong rất ít, nhưng đều đã bị dọa không hề nhẹ, rất nhiều người đã chạy trốn khỏi Lăng Vân tông vì sợ bị liên lụy đến, mấy người còn lưu lại cũng đang được các trưởng lão khác dẫn dắt cứu chữa khẩn cấp. 

"Nhanh lên, cứu người, cứu người đi!!!" Yên Dương Thiên sửng người một lúc rất lâu mới lấy lại tinh thần, hét lớn lên.

Ngay sau đó mấy gã tinh anh đang cưỡi bạch đầu điêu (2) cũng vội vàng đáp xuống dưới, bắt đầu đi trợ cứu những người vẫn chưa chết kia.


Có điều, lúc ra lệnh cho người khác đi cứu người thì Yên Dương Thiên cũng đã chậm rãi từ trên trời đáp xuống, đi đến một chỗ đã thành phế tích, không nói gì cả, rơi vào lặng thinh. 

"Tông chủ đại nhân, không ổn rồi, trưởng lão và đệ tử tinh anh của tông chúng ta đã chết hơn nửa, ngay cả tài nguyên kho báu gì cũng bị cướp sạch hết, không sót lại thứ gì cả." Vài tên hộ pháp hoảng hốt chạy đến, ngay cả bọn họ mà cũng không bình tĩnh nổi.

Bởi vì lần này Lăng Vân tông tổn thất thật sự rất lớn, hình như mấy trưởng lão cùng đệ tử ưu tú nuôi dưỡng nhiều năm nay ở lại đều đã bị giết sạch hết, ngay cả các kho báu tài nguyên tích góp mấy năm trời cũng bị cướp hết chẳng còn gì, những Võ Kỷ chất lượng tốt kia cũng bị thiêu trụi.

Lăng Vân tông, đường đường là đệ nhất tông môn của Thanh Châu nay lại bị người ta phá thành dạng này, trước tiên không nói tới tổn thất nặng nề cỡ nào, nguyên khí đại thương ra sao, việc này mà truyền ra ngoài thì sẽ thành chuyện cười cho cả tòa Thanh Châu này mất. 

"Rốt cuộc là kẻ nào, rốt cuộc là kể nào làm ra chuyện tốt này, ta nhất định phải lột da rút gân hắn ra." Yên Dương Thiên bỗng nhiên phẫn nộ gào thét lên, giọng nói truyền ra xa hơn trăm dặm, mọi người ai cũng có thể cảm nhận được lửa giận của hắn ta.

"Tông chủ đại nhân, tông chủ đại nhân, biết là kẻ nào rồi, biết là kẻ nào rồi." Bỗng nhiên vài tên đệ tử hạch tâm vẻ mặt đầy hoang mang chạy tới, bọn họ đang nâng cáng cứu thương của một người lên, vị này là trưởng lão của khu vực trung tâm khá là có danh tiếng.

Chỉ có điều vị trưởng lão này bây giờ đã là người bị trọng thương, tu vi khó giữ được, tính mạng cũng đang ngàn cân treo sợi tóc, nhưng vẫn giữ được ý thức. 

"Lưu trưởng lão, rốt cuộc là kẻ nào làm?" Yên Dương Thiên còn chưa kịp mở miệng thì mấy tên hộ pháp kia đã không chờ nổi tiến đến truy hỏi.


"Là, Sở, Sở... Sở Phong!" Vị Lưu trưởng lão này dùng giọng nói yếu ớt của mình thốt ra cái tên Sở Phong.

"Hả? Sở Phong, lại là hắn?" Nghe thấy cái tên này thì mấy người ở quanh chỗ này không ai không biến sắc cả, sau đó một tên hộ pháp lại vội vàng hỏi tiếp: "Ngoài Sở Phong ra còn ai không? Là Tề Phong Dương đúng không? Có phải Tề Phong Dương cũng đã ở đây?" 

"Không, không có người khác, chỉ một mình Sở Phong thôi, các ngươi mau chạy đi, hắn đúng là ma quỷ, là người đáng sợ nhất ta từng gặp."

"Hắn có thể sẽ trở lại, lúc ấy ai... Cũng... Chạy... Không... Thoát." Nói xong câu đó, vị Lưu trưởng lão này xiêu đầu, thân thể lơi lỏng, hơi thở không còn, tất nhiên là đã chết.

"Bộp bộp bộp..." 

Lúc này đây ai cũng đều lui lại vài bước, sợ đến nỗi khó có thể đứng vững, trong đó có hai tên hộ pháp tay chân đã mềm nhũn, ngồi phịch một cái xuống đất, vẻ kinh sợ trên mặt không thể nào hình dung được, tất cả đều là hãi hùng.

Sau một lúc mọi người mới lấy lại tinh thần từ tin tức kinh người này, ai cũng đưa mắt nhìn Yên Dương Thiên, vị này là tông chủ Lăng Vân tông, là người đáng tin cậy nhất trong lòng bọn họ.

"Ha, đại địch chưa diệt, hậu họa khôn lường, Yên Dương Thiên ta đã phạm vào sai lầm tày trời, đó là không nên đắc tội với Sở Phong..." 


"Lăng Vân tông ta đã bị hủy, bị hủy ở trong tay ta, Yên Dương Thiên ta coi như xong rồi, đã tự tay chôn vùi tiền đồ của đời này."

Thế mà lúc này đây, mặt mày Yên Dương Thiên như tro tàn, cười khổ tự nói một mình rồi bắt đầu lê bước ra ngoài Lăng Vân tông.

"Tông chủ, tông chủ, người làm sao thế?" 

Thấy thế, mọi người ai cũng sợ hãi, bọn họ đều có thể nhìn ra được thần trí của Yên Dương Thiên lúc này đã có chút mơ màng, thế nhưng Yên Dương Thiên là tông chủ của Lăng Vân tông, là người đáng tin nhất của bọn họ, nếu lúc này hắn ta xảy ra chuyện gì thì bọn họ còn có ai để chủ trì đại cục? Bọn họ nên làm gì? Ai tới dọn dẹp mớ hỗn loạn này?

Nhưng Yên Dương Thiên vốn chẳng để ý đến sau lưng đang ngày càng có nhiều trưởng lão cùng đệ tử đuổi theo, chỉ nhắm về phía tây mà đi, mãi đến tận khi ra khỏi Lăng Vân tông rồi mới đột nhiên dừng bước lại, nói với đám người phía sau:

"Rời đi hết đi, hãy đoạn tuyệt quan hệ với Lăng Vân tông, nếu không thì khi hắn quay lại sẽ không có ai ngăn cản được nữa, không ai có thể tái sinh lại cả, Lăng Vân tông coi như đã hoàn toàn diệt vong, thậm chí người nhà của các ngươi cũng sẽ bị liên lụy đấy." 

Nói xong câu đó, Yên Dương Thiên lập tức rướn người nhảy lên, bay vút về nơi chân trời phía tây, bỏ lại các hộ pháp, trưởng lão cùng đệ tử Lăng Vân tông đang la lên ở sau lưng, ngay cả quay đầu lại hắn ta cũng không làm.

Chuyện hôm nay đã nhanh chóng truyền đi khắp cả tòa Thanh Châu, trở thành tin tức gây xôn xao nhất cả Thanh Châu.

Lăng Vân tông bị hủy rồi, bị hủy dưới tay một thiếu niên, lúc trước thiếu niên này chính là người đã chém chết Độc Cô Ngạo Vân, đoạt được tước vị tông chủ mạnh nhất của đại hội bách tông, đã đơn phương độc mã một mình đi cứu Tề Phong Dương trên sân phạt của Kỳ Lân phủ, Sở Phong. 


Sở Phong chỉ dựa vào sức một người đã diệt được đệ nhất tông môn của Thanh Châu, vô số trưởng lão cùng đệ tử tinh anh đã tử vong, căn cơ mấy trăm năm của Lăng Vân tông cũng đã lung lay, lúc đó ngay cả Yên Dương Thiên tông chủ Lăng Vân tông cũng bỏ đi biệt tăm.

Đệ nhất tông môn ở Thanh Châu lúc này đây nhất thời như rắn mất đầu, loạn cào cào cả lên. Rất nhiều trưởng lão với đệ tử đã bắt đầu rời khỏi Lăng Vân tông, bọn họ còn quay sang nói với bên ngoài rằng đây là lời dặn của tông chủ Yên Dương Thiên với bọn họ lúc sắp đi, nếu không sớm đoạn tuyệt với Lăng Vân tông thì sau này ắt sẽ có ngày diệt môn.

Chuyện này quá chấn động, có điều đối với những tông môn khác mà nói thì đây không thể nghi ngờ được là một tin tốt, căn cơ của tông môn cấp bá chủ đã bị hủy, tông chủ Thiên Võ cảnh cũng bỏ tông mà chạy, đây là một cơ hội khó có được đối với các tông môn khác 

Cho dù Lăng Vân tông có tuyển chọn giữ lại một số người đi nữa thì nhân số rời đi cũng đã quá nhiều rồi, thêm cả tài nguyên tu luyện đã bị hủy hết, Lăng Vân tông muốn trở lại như xưa đã là chuyện không thể, chuyện này đối với đa số tông môn ở Thanh Châu mà nói giống như sẽ nghênh đón một thời đại mới, một thời đại tranh cướp địa vị đệ nhất tông môn.

Nhưng hẳn mọi người sẽ không thể quên, người sáng lập ra thời đại này là một thiếu niên tên Sở Phong, hủy diệt Lăng Vân tông, cũng là thiếu niên tên Sở Phong này.

Lăng Vân tông đã là đệ nhất tông môn sừng sững mấy trăm năm qua, chỉ vì đắc tội với thiếu niên tên gọi là Sở Phong này mà bước vào con đường diệt vong. 

***

(1) hạch tâm: nòng cốt.

(2) bạch đầu điêu: chim đầu trắng. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận