“Sở Phong ngươi đúng là tên khốn, ngươi muốn chết ta không thèm cản, nhưng ngươi đừng có lôi bổn nữ vương cùng chết theo ngươi!!!” Thấy Sở Phong cố ý tìm chết, Đản Đản điên cuồng hét lớn.
Nghe thấy tiếng thét của Đản Đản, hắn không lỡ bỏ lại Tô Nhu và Tô Mỹ, cũng không muốn Đản Đản vì mình mà tổn thương.
“Nguy rồi, hai viên châu này vẫn còn tồn tại, ta thật là sơ suất.”
Đột nhiên, một âm thanh già nua vang lên, Sở Phong ngẩng đầu nhìn lên vui mừng khôn xiết, là Thanh Long đạo nhân.
Lúc này Thanh Long đạo nhân chân đạp thanh long, đạo bào trên người không gió mà bay, sau khi thấy tình trạng của Tô Nhu và Tô Mỹ, mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng không hề bối rối, rất có phong thái của cường giả đỉnh cao.
“Sở Phong, tránh ra.” Thanh Long đạo nhân cao giọng quát, Sở Phong cũng không dám chậm trễ, vội vàng buông Tô Nhu và Tô Mỹ ra.
“Ầm.” Chính lúc này, chỉ thấy tay áo Thanh Long đạo nhân vung lên, một tầng kết giới màu xanh da trời được tạo ra, kèm theo một đường vân kỳ lạ, lần lượt quấn lấy Tô Nhu và Tô Mỹ.
“Soạt soạt soạt” âm thanh liên tiếp vang lên, Thanh Long đạo nhân hướng lên không trung viết liền hai chữ “Phong”. Chữ “Phong” này do phép thuật ngưng tụ mà thành, dứng đứng trên không như có sinh mạng. Chỉ thấy Thanh Long đạo nhân chỉ về phía Tô Nhu và Tô Mỹ khẽ quát một tiếng: “Phong”.
Hai chữ “phong” liền phân biệt rơi vào kết giới của Tô Nhu và Tô Mỹ, lúc này biểu cảm của hai nàng lại không hề có chút thống khổ, tựa như hạt châu khủng bố trong cơ thể đã được khống chế.
“Không tệ, Sở Phong, ngươi có thể sử dụng thủ đoạn kết giới của khai tông tổ sư. Ta đoán nếu hắn còn sống tuyệt không đơn giản chỉ là Lam bào giới linh sư, hẳn là đã tiếp cận đến Tử bào giới linh sư rồi”. Đản Đản hiếm khi tán thưởng nói.
Mà Sở Phong cũng bị chiêu này của Thanh Long đạo nhân chấn nhiếp. Đều là giới linh sư, Sở Phong lúc trước đối mặt với tình huống của Tô Nhu và Tô Mỹ này lại lựa chọn cùng chết, bởi vì hắn không còn biện pháp nào khác, hoàn toàn vô lực.
Nhưng mà Thanh Long đạo nhân hiện giờ cũng không có thân thể, chỉ là một đạo thần thức, lại bằng vào giới linh thuật của bản thân có thể chế trụ hạt châu trong cơ thể hai người. Không thể không nói, đây quả là chênh lệch thực lực cực lớn.
“Cũng may, hai hạt châu này dù chưa chết nhưng cũng không còn cường hãn như năm đó. Tuy vậy cũng không phải ta có khả năng ngăn chặn, muốn khống chế được chúng còn phải cần hạt châu kia.
Thanh Long đạo nhân trong lúc nói chuyện, tay áo lại vung lên, một luồng kình phong từ chân Sở Phong dâng lên, đưa hắn cùng Tô Nhu Tô Mỹ bay lên, rơi lên thân của thanh long.
“Grào.” Chỉ nghe cự long ngâm lên một tiếng, Sở Phong liền cảm giác hình ảnh xung quanh trở nên mơ hồ, chỉ một thoáng công phu liền về tới chỗ mọi người nghỉ ngơi, đến trước quan tài thủy tinh của Thanh Long đạo nhân.
“Bịch.” Lúc này, Thanh Long đạo nhân đưa tay đánh ra một chưởng, liền đánh nát bấy quan tài của mình. Cùng lúc đó, hạt châu trên di hài của Thanh Long đạo nhân tỏa ra vầng sáng cực kỳ chói mắt.
“Sư tổ, người đây là?” Thấy Thanh Long đạo nhân ra tay hủy diệt quan tài của chính mình, Sở Phong đầy vẻ khó hiểu.
Nhưng sau đó, hắn rốt cuộc cũng biết Thanh Long đạo nhân muốn làm gì rồi. Sau khi đập vỡ quan tài thủy tinh, Thanh Long đạo nhân dùng thủ pháp thành thạo bắt đầu bố trí kết giới trận. Đây không phải là một kết giới trận thông thường, mà là một phong ấn trận.
Đây là một loại phong ấn trận vô cùng cao cấp. Sở Phong có thể nhìn ra đây là trận pháp gì, nhưng không thể chạm tới. Dù là biết cách bố trí thì căn bản hắn cũng không thể bày ra trận này được.
Sau khi bố trí xong phong ấn trận, Thanh Long đạo nhân liền đặt Tô Nhu và Tô Mỹ lần lượt nằm hai bên hài cốt của mình, sau đó khởi động phong ấn trận, hai viên châu phát ra vầng sáng chói lóa bỗng biến thành một loại vật chất, kết thành một kết giới trong suốt khổng lồ, bao phủ lấy Tô Nhu, Tô Mỹ và hài cốt của Thanh Long đạo nhân.
“Sở Phong, cho dù sức mạnh của hai viên châu không lớn như trước, nhưng dựa vào ta lúc này, cũng không thể hoàn toàn áp chế được chúng, chứ không nói tới việc lấy chúng ta khỏi cơ thể của Tô Nhu và Tô Mỹ.”
“Ta phong ấn họ, là cách duy nhất hiện tại để cứu sống họ, nhưng dựa vào sức lực của ta, dù có đủ để tạm thời phong tỏa sinh cơ trong cơ thể họ, nhưng cũng chỉ có thể đảm bảo họ tồn tại trong phong ấn trận hai năm.”
“Nói cách khác, giờ giải bỏ phong ấn trận, bọn họ lập tức sẽ chết, nhưng nếu phong ấn toàn bộ nơi này, hai năm sau bọn họ cũng sẽ chết như vậy. Giờ ngươi nói cho ta một câu đơn giản, ngươi chọn cho họ chết ngay lúc này, hay cho bọn họ thời gian hai năm?” Thanh Long đạo nhân hỏi một cách chăm chú.
“Không, ta không muốn họ chết.” Sở Phong bị lời nói của Thanh Long đạo nhân làm cho kinh sợ.
“Ta cho ngươi chọn trước, ngay lúc này hay là hai năm sau, nói mau, nếu ngươi không nói, giờ ta sẽ giải bỏ phong ấn, để bọn họ bị hủy diệt cùng hai viên châu đó.” Thái độ của Thanh Long đạo nhân bỗng trở lên cứng rắn.
“Không, đừng, phong ấn họ, giữ được tính mạng của họ trước đã.” Thấy vậy, Sở Phong hết sức luống cuống, vội vàng cầu xin.
“Ừm, được rồi.” Lúc này, Thanh Long đạo nhân mới mãn nguyện gật đầu, ngay sau đó mở hai tay ra và lập tức gập lại, từ trong cơ thể phóng ra mấy sợi xích lớn.
Dây xích khóa đó không phải là dây xích thông thường, mà lại trong suốt, do kết giới ngưng tụ mà thành. Lúc này còn kèm theo tiếng vang rầm rầm, quấn quanh mặt trong suốt của kết giới, cuối cùng quấn chằng chịt, tựa như che hết cả kết giới, chỉ có thể nhìn thấy Tô Nhu và Tô Mỹ trong đó qua khe hở.
“Phong.” Cuối cùng, Thanh Long đạo nhân khắc một chữ “phong” rất to trên phong ấn trận khổng lồ đó. Giờ mới thực sự phong ấn hoàn toàn nơi này.
Thời khắc này, giường như tất cả mọi người đều xúm lại, căng thẳng nhìn Thanh Long đạo nhân làm mọi thứ. Đặc biệt là Tô Ngân và Tô Long, sắc mặt họ thật khó coi, tất cả mọi người đều biết chắc chắn là xảy ra chuyện gì, nhưng không ai dám bước đến hỏi, chỉ đứng nhìn một cách tĩnh lặng.
“Sở Phong, ngươi vẫn còn trẻ, hãy nhớ, nam tử hán đại trượng phu bất luận gặp phải việc gì, đều phải gặp nguy không loạn.”
“Trên thực tế, ta căn bản không định phá hủy hai viên châu đó, nên cho dù ngươi không chọn phong ấn, ta cũng đem bọn họ phong ấn cùng hai viên châu đó.”
“Nhưng mà ta vừa hỏi người như vậy, là muốn ngươi có kinh nghiệm khó quên, phải lựa chọn giữ sống và chết của người thân, bởi vì lần sau ngươi lâm phải tình cảnh như thế này, sẽ dễ dàng cho ngươi hơn.” Thanh Long đạo nhân nói với Sở Phong. Đối với đạo nhân mà nói, giống như đang dạy cho Sở Phong một bài học, còn việc sinh tử của Tô Nhu và Tô Mỹ, ông ta không quan tâm.
“Sư tổ, còn cách nào khác cứu họ không?” Nhưng điều Sở Phong quan tâm nhất hiện giờ là làm sao để cứu được hai chị em Tô Nhu và Tô Mỹ.
“Hầu như không có cách nào khác, viên châu sẽ luôn bị phong ấn, nhưng hai người bọn họ không ăn không uống gì, dựa vào năng lực của ta, chỉ có thể đảm bảo cho họ tồn tại được hai năm, sau hai năm đó họ chắc sẽ chết, trừ khi…”