Tu La Vũ Thần

“Trừ khi...” Thanh Long đạo nhân chần chừ một chút.

“Trừ khi thế nào?” Sở Phong lo lắng hỏi.

“Trừ khi trong vòng hai năm ngươi có thể trở thành một Tử bào Giới linh sư, như vậy mới có thể đem hai hạt viên châu kia từ trong cơ thể các nàng đưa ra ngoài. Nếu không, bọn họ hẳn phải chết.” 

“Nhưng mà ngươi có chắc chắn trong vòng hai năm có thể trở thành Tử bào Giới linh sư hay không? Nói thật dù thiên phú của ngươi rất cao thì đây cũng là chuyện gần như không thể.”

Lời nói của Thanh Long đạo nhân đã ít nhiều đả kích Sở Phong.

“Ta...” Vẻ mặt của Sở Phong lúc này rất phức tạp, không nói nên lời, vì trong hai năm trở thành Tử bào Giới linh sư, hắn cũng không nắm chắc một chút nào. 

“Sở Phong, đừng nản chí, đạt tới Tử bào Giới linh sư trong hai năm quả thực rất khó, nhưng với tư chất của ngươi, trở thành Lam bào Giới linh sư thì hẳn không có vấn đề gì.”

“Ngươi còn nhớ yêu thú bị nhốt trong Tu La quỷ tháp ở Giới Châu chứ? Đừng quên nó chính là một vị Tử bào Giới linh sư, hơn nữa nó lại đang có việc cần đến ngươi.”


“Chỉ cần ngươi có thể trở thành Lam bào Giới linh sư, nói không chừng có thể giải phóng cho nó. Đến lúc đó, chẳng phải ngươi có thể nhờ nó giúp để cứu Tô Nhu và Tô Mỹ hay sao?” Đúng lúc này, Đản Đản nghiêm trọng nói. 

“Không sai, Đản Đản ngươi nói rất đúng. Tiểu Nhu và Tiểu Mỹ còn có thể cứu được. Chỉ cần ta đến lấy vật mà yêu thú để lại, có lẽ rất nhanh sẽ trở thành Lam bào Giới linh sư, đến lúc đó đem nó cứu ra, rồi mời nó giúp cứu Tiểu Nhu và Tiểu Mỹ là được rồi.”

Nghe thấy Đản Đản nhắc nhở, Sở Phong như bừng tỉnh, khuôn mặt đang xám như tro lập tức hiện lên một tia hy vọng.

“Sở Phong, không phải ngươi thật sự tin rằng trong hai năm có thể trở thành Tử bào Giới linh sư đấy chứ?” 

Thấy trong mắt Sở Phong xuất hiện một tia hy vọng, Thanh Long đạo nhân khẽ nhíu mày. Bởi vì lão cả đời tu luyện, vẫn không thể đặt chân đến Tử bào cảnh giới, đủ biết việc này khó khắn đến mức nào. Lão cũng không nghi ngờ Sở Phong có thể trở thành Tử bào Giới linh sư, bằng không cũng sẽ không ủy thác Sở Phong trợ giúp bản thân mình, chỉ là với hai năm thời gian, đây đúng là chuyện không tưởng.

“Sư tổ, trong hai năm ta quả thực không thể trở thành một Tử bào Giới linh sư, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức xem có cách nào khác để cứu Tô Nhu và Tô Mỹ không.”

“Bọn họ đối với ta quá quan trọng, ta nhất định phải cứu bằng được. Trong thời gian ta không ở đây, kính mong sư tổ có thể giúp ta chăm sóc mọi người.” Sở Phong vừa nói vừa đảo mắt nhìn về phía mọi người. 

“Ngươi yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, không kẻ nào có thể gây tổn thương cho bọn họ được. Kể cả hai chị em họ, hai năm ở đây cũng tuyệt đối không có vấn đề gì.”

“Chỉ có điều, mặc dù không biết ngươi định cứu họ bằng cách nào, nhưng ta hy vọng ngươi nhớ, muốn cứu được bọn họ, đầu tiên bản thân ngươi phải an toàn, bằng không mọi chuyện đều là công cốc.” Thanh Long đạo nhân khuyên bảo Sở Phong.

“Sư tổ yên tâm, đệ tử hiểu rõ.” 

Sau đó, Sở Phong xử lý qua một chút thương thế của mình, lại cùng mọi người kể lại các chuyện đã xảy ra. Lúc này mới hướng tới từng người từ biệt, chính thức rời khỏi Vạn Cốt mồ, bước vào con đường tràn ngập hiểm nguy và bất ngờ, nhưng lại nhất định phải đi, đó chính là tiến về Tần Châu.

Cửu Châu đại lục gồm có Thanh Châu, Đường Châu, Tống Châu, Minh Châu, Hán Châu, Tùy Châu, Giới Châu, Nguyên Châu và Tần Châu.

Tần Châu cách Thanh Châu khá xa, phải băng qua Giới Châu mới đến. Còn Sở Phong tại sao muốn đến Tần Châu, đó là vì yêu thú trong Tu La quỷ tháp đã từng nói với hắn có một loại bảo bối có thể rèn luyện tinh thần lực, mà bảo bối đó đang nằm ở Tần Châu. 


Mục đích chuyến đi này của Sở Phong rất rõ ràng: tìm bảo bối kia, rèn luyện tinh thần lực của mình, sớm ngày đạt đến Lam bào Giới linh sư. Sau đó lại phản hồi Tu La quỷ tháp, cùng với yêu thú kia nội ứng ngoại hợp, đem nó cứu ra. Tiếp đó thỉnh cầu con yêu thú bí ẩn này giúp mình cứu tỷ muội Tô Nhu và Tô Mỹ thoát khỏi hai hạt viên châu kia.

Mặc dù kế hoạch này nhìn qua rất đơn giản, nhưng Sở Phong biết chắc chắn sẽ có ngàn vạn nguy hiểm, bởi vì đầu tiên, bảo bối kia được giấu kín ở một nơi không rõ gọi là Vạn Yêu Sơn.

“Bây giờ rời khỏi đây, không biết lần sau trở về là lúc nào.” Sở Phong ngồi trên đầu bạc điêu, nhìn lại cảnh sắc quen thuộc phía dưới, suy nghĩ vô cùng phức tạp. 

Lần này so với lần trước tiến về Giới Châu rất khác nhau. Lần đó đơn thuần chỉ là đi thi lấy tư cách Hôi bào Giới linh sư, nhưng lần này nhiệm vụ rất nặng nề, thời gian hẳn cũng rất lâu.

“Sở Phong, có muốn xin giúp đỡ từ Giới linh công hội hay không? Mặc dù bọn họ cũng không có Tử bào Giới linh sư, nhưng tin rằng cũng có thể giúp một chút.” Đản Đản nói.

“Không, ta cũng không quen biết gì với Giới linh công hội, sợ bọn họ gặp bảo bối kia lại nảy sinh lòng tham chiếm làm của riêng.” Sở Phong trả lời. 

“Ừ.” Nghe Sở Phong nói, Đản Đản cũng thấy rất có lý, sau đó cười hì hì nói: “Xem ra tiểu tử ngươi đã chín chắn lên không ít nha, bổn nữ vương quả nhiên không nhìn nhầm người, tiểu tử ngươi sẽ rất có tiền đồ đấy.”

Đản Đản là người rất hiểu chuyện. Biết Sở Phong tâm sự nặng nề, trên đường đi không ngừng an ủi trêu trọc Sở Phong, khiến hắn giảm bớt không ít áp lực, cũng tăng thêm tin tưởng vào bản thân có thể cứu được Tô Nhu và Tô Mỹ.

“Luồng khí tức này.” 


Nhưng mà ngay lúc Sở Phong sắp sửa rời khỏi Thanh Châu, hắn đột nhiên chau mày, vội vàng khống chế Tiểu Bạch hướng tới một đám mây trắng phía xa chui vào. Vì hắn cảm thấy một cỗ hơi thở cực kỳ cường đại đang tới gần.

“Ầm ầm ầm ầm”. Quả nhiên, ngay sau lúc Sở Phong trốn vào phiến mây, phía chân trời cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng nổ mạnh như sấm sét, nhưng lại càng giống tiếng vạn mã đang lao nhanh.

“Trời ạ, đó là..?!” 

Sở Phong mặc dù đang trốn trong mây nhưng vẫn có thể nhìn thấy tất cả bên ngoài. Lúc này hắn kinh ngạc phát hiện, ở đằng xa phía chân trời lại xuất hiện rất nhiều nhân mã đang hành tẩu. Đám người kia chừng gần vạn, mỗi người đều mặc một bộ áo bào màu vàng. Đó là áo bào không phải áo giáp, nhưng so với áo giáp lại càng hoa lệ và chắc chắn hơn.

Mà dưới thân gần vạn người này đều đang cưỡi một con tuấn mã, so với ngựa bình thường to cao hơn rất nhiều, hơn nữa trông cũng khí phách dị thường giống như vương giả mang theo khí thế bất phàm, quan trọng nhất là những tuấn mã này lại có thể ngự không mà đi, tốc độ cực nhanh.

Nhưng cái này cũng chưa tính là gì, ngoại trừ những những con tuấn mã có thể ngự không phi hành, còn có một cỗ chiến xa màu vàng cực lớn, mà kéo chiến xa này cũng không phải là ngựa mà là thú khổng lồ. Nếu Sở Phong đoán không sai, đây hẳn là yêu thú cấp Thiên Võ cảnh. 

Một con yêu thú Thiên Võ cảnh lại bị người thu phục trở thành thú kéo xe, việc này đúng là khiến người ta quá mức giật mình rồi.

Khi Sở Phong đưa mắt nhìn lên các chiến kỳ, rốt cuộc hắn cũng biết lai lịch đám người kia. Vì trên chiến kỳ màu vàng viết bốn chữ lớn: “Khương thị Hoàng triều!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận