Vị tiểu hữu này, ta không nghe lầm chứ, cậu nói là cậu muốn đi núi Vạn Yêu sao?" Lý lão gia trông vẻ rất giật mình, ánh mắt nhìn về phía Sở Phong tràn ngập tò mò cùng kinh hoàng, đây đâu còn là đang nhìn một người, quả thực là giống như đang nhìn một con quái vật.
Mà từ trong phản ứng của Lý lão gia cùng với những người khác tại đây, Sở Phong cũng có thể đoán ra, núi Vạn Yêu kia hơn phân nửa là một nơi không rõ hoặc là vùng cấm, thế là hắn bèn nhanh trí nói lảng đi: "Thật không dám dối gạt lão, ta chính là một người tu võ. Lúc ở Thanh châu ta nghe nói núi Vạn Yêu ở Tần châu là một nơi hiếm thấy, có lợi ích cho người tu võ, cho nên mới lặn lội đường xa đến đây, mong đi mở mang kiến thức về núi Vạn Yêu."
"Người tu võ? Cái thằng nhóc con như ngươi à?" Nhưng mà, nghe được ba chữ người tu võ, gã râu cá trê cùng với mấy tên cao to lại lập tức lén khinh bỉ nhìn Sở Phong, hiển nhiên là bọn họ không tin Sở Phong lại là một vị tu võ giả.
"Vị tiểu hữu này, núi Vạn Yêu kia có lợi ích to lớn đối với tu võ không thì lão không biết. Thế nhưng núi Vạn Yêu đó chính là vùng cấm của nhân loại, nó là thế giới của yêu thú. Chí Tôn vương phủ đã từng hạ lệnh, bất cứ thế lực nào, bất cứ ai đều không được tự tiện bước vào núi Vạn Yêu. Nếu không thì nhỡ như chọc giận yêu thú bên trong núi Vạn Yêu sẽ gây ra đại chiến." Lý lão gia nhắc nhở một cách nghiêm trọng, lão rất sợ Sở Phong không biết tốt xấu, tiến vào núi Vạn Yêu kia.
"Chí Tôn vương phủ? Đó là người thống trị của Tần châu sao?" Sở Phong tò mò hỏi.
"Xem ra vị tiểu hữu này thật sự là lần đầu tiên đến Tần châu, không biết chút nào về Tần châu ta cả." Thấy thế, ông lão đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì giải thích cặn kẽ: "Chí Tôn vương phủ vốn gọi là Chí Tôn sơn trang, chính là thế lực bậc nhất ở Tần châu ta, bởi vì Chí Tôn sơn trang ngày càng hùng mạnh, đã vượt qua cả thế lực đang chưởng quản Tần châu bấy giờ là Địa mãng vương phủ, cho nên hoàng triều bèn bãi bỏ quyền lực của Địa mãng vương phủ, giao Tần châu lại cho Chí Tôn sơn trang quản lý."
Mà sau khi nghe Lý lão gia nói xong, Sở Phong cũng có thể cảm thấy được sự mạnh mẽ của Chí Tôn sơn trang. Bọn họ có thể bằng vào tự thân phát triển mà vượt qua thế lực chưởng quản được hoàng triều công nhận, điều này nói rõ Chí Tôn sơn trang quả thực có vài thủ đoạn, ít nhất là điểm này Lăng Vân tông không cách nào làm được.
"Yêu thú bên trong núi Vạn Yêu thật lợi hại như vậy sao? Ngay cả thế lực mạnh nhất Tần châu cũng không dám đắc tội?" Sở Phong thử thăm dò nhiều tình báo về núi Vạn Yêu hơn.
"Dĩ nhiên rồi, yêu thú bên trong núi Vạn Yêu đúng là vô cùng đáng sợ. Bọn chúng đã thống trị núi Vạn Yêu gần nghìn năm, nghe nói yêu thú trong đó chừng mấy trăm vạn, mỗi con đều cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có thể biến ảo thành hình người. Nhất là bốn đại yêu vương bên trong núi Vạn Yêu càng là có pháp lực cuồn cuộn, ngay cả phủ chủ của Chí Tôn vương phủ cũng phải kiêng dè. Nhưng cũng may, bọn chúng chỉ hoạt động bên trong núi Vạn Yêu, bằng không thì bách tính Tần châu đều sẽ phải gặp tai ương. Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, Chí Tôn sơn trang mới hạ lệnh bất luận kẻ nào cũng không được bước vào núi Vạn Yêu, nếu không làm cho yêu thú giận dữ, khiến chúng bắt đầu tấn công về phía nhân loại, đây chính là đại tội phải tru diệt cả nhà." Lý lão gia tiếp tục nói.
"Thì ra là như vậy, xem ra Lý lão gia quả thật là rất hiểu những chuyện về Tần châu."
Sở Phong không khỏi có hơi tán thưởng Lý lão gia, theo lý mà nói, tri thức con người đều có hạn, người có địa vị càng thấp kém, kiến thức cũng càng ít. Nhất là nơi trấn nhỏ mà Lý lão gia đang ở này chính là vùng biên giới Tần châu, đáng lẽ với thân phận bình dân như bọn họ thì không nên biết nhiều như vậy mới phải.
"À, thật ra ta đây cũng chỉ là nghe đứa cháu nói mà thôi. Cháu ta chính là đệ tử hạch tâm của Huyễn Lôi tông, một tông môn hạng hai. Thực không dám giấu diếm, nhà ta vốn là bách tính nghèo khổ, bởi vì cháu ta có tiền đồ nên mới có gia nghiệp ngày hôm nay." Nhắc đến cháu trai của mình, gương mặt Lý lão gia tràn đầy kiêu ngạo và tự hào.
"Lão gia, lão gia." Đúng lúc này bỗng có một trận hô hoán truyền vào phòng khách, theo sau tiếng kêu là một người trẻ tuổi gầy gò vội vã chạy vào.
"Thì ra là Vương Nhị sao, đã xảy ra chuyện gì mà lại gấp gáp như vậy?" Nhìn thấy người vừa đến, Lý lão gia cười ha hả hỏi, có thể thấy được lão đối xử với người hầu trong phủ rất là tốt.
"Là tín hàm của Huyễn Lôi tông." Người được gọi là Vương Nhị đưa đến một phong thư.
"Là tôn nhi." Lý lão gia rất là mừng rỡ, lão nhận lấy phong thư, thuần thục tháo bỏ niêm phong, bắt đầu đọc với vẻ vui mừng.
Thế nhưng Sở Phong lại phát hiện, sắc mặt của Lý lão gia càng ngày càng bất thường, đầu tiên là có hơi trắng nhợt, sau đó thì tái xanh rồi thậm chí là tím bầm, ngay cả cơ thể cũng bắt đầu run rẩy, cuối cùng lão vậy mà ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
"Lý lão gia, lão không sao chứ?" May mà Sở Phong ra tay đỡ lão đến trên ghế, tình cảnh này cũng dọa sợ người Lý phủ ở đây rồi, bọn họ vội vàng chạy đến xem rốt cuộc là Lý lão gia thế nào.
Trái lại thì Sở Phong nhặt phong thư Lý lão gia làm rơi xuống đất lên, mà sau khi xem xong, Sở Phong đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra cùng với nguyên nhân Lý lão gia ngất xỉu. Bởi vì phong thư này cũng không phải là do cháu trai của Lý lão gia gửi về, mà là do một người bạn thân của cháu trai Lý lão gia ở Huyễn Lôi tông lén lút đưa đến.
Nội dung đại khái của lá thư chính là cháu trai của Lý lão gia trong lúc vô tình đã đắc tội thiếu tông chủ của Huyễn Lôi tông, hôm nay đã bị bắt nhốt lại, mong rằng Lý lão gia có thể nghĩ cách cứu gã ra.
Thế nhưng Lý lão gia, một người xuất thân là dân chúng nghèo khổ, phú quý hôm nay đều là cháu trai lão mang đến, lão nào có thực lực đi giúp cháu trai mình thoát khốn.
Vả lại đối với bọn họ mà nói, Huyễn Lôi tông chính là quái vật khổng lồ không thể nào chạm đến, nghĩ thôi cũng đã sợ chứ đừng nói là cứu cháu trai mình trở về từ một nơi như vậy. Cho nên cũng khó trách, biết được tin tức này xong Lý lão gia liền hôn mê bất tỉnh, đối với lão mà nói, đây tuyệt đối là một tin dữ đáng sợ, sấm sét giữa trời quang.
"Này, cháu trai của Lý lão gia gọi là gì?" Sở Phong hỏi gã đàn ông để râu cá trê.
"Ngươi muốn làm gì?" Gã râu cá trê cảnh giác nhìn Sở Phong.
"Ta hỏi ngươi tên của hắn." Sở Phong híp mắt, ánh nhìn lóe lên lạnh lùng.
Gã râu cá trê bị ánh mắt Sở Phong dọa sợ, uỵch một tiếng ngã ngồi trên đất, gã không hề dám giấu diếm chút gì nữa, run rẩy trả lời: "Gọi, gọi là Lý Đại Đầu."
"Vậy Huyễn Lôi tông ở hướng nào?" Sở Phong lại hỏi, mà lần này thì gã râu cá trê nói một cách cặn kẽ hướng đi Huyễn Lôi tông cùng với khoảng cách từ nơi này.
Sau khi thăm dò ra hết thảy, Sở Phong liền nhanh chóng rời khỏi. Về phần người hầu Lý gia thì đầy vẻ khó hiểu, không rõ vị thiếu niên trông rất trẻ tuổi này hỏi thăm những điều đó để làm gì.
Ngược lại là gã râu cá trê kia vẫn đứng ngơ ngác ngay tại chỗ, mãi lâu sau vẫn không cách nào lấy lại tinh thần, gã vẫn còn đắm chìm trong nỗi sợ hãi mà ánh nhìn kia của Sở Phong mang đến.
Về phần vì sao Sở Phong hỏi thăm những điều này ư, tất nhiên là hắn muốn trợ giúp Lý lão gia một phen. Sở Phong có thể nhìn ra Lý lão gia là một người tốt, một người tốt chân chính, dân chúng trong cả trấn cũng đều công nhận như vậy.
Không nói về chuyện Lý lão gia nói cho hắn về núi Vạn Yêu, còn tặng một bữa cơm, chỉ riêng việc lão thích làm việc thiện thì đây chắc chắn đây là một người có nhân phẩm tốt, Sở Phong cảm thấy mình cần phải giúp lão một chút.