Tu La Vũ Thần

“Sở Phong, đến cả Cố Bác ta cũng tin tưởng ngươi, thì ngươi càng không được phép nghi ngờ chính mình, ngươi là một thiên tài, sự thật đã chứng minh thiên phú của ngươi vượt xa cả ta lẫn Giới Bất Phàm kia. Một năm trước, ta và Giới Bất Phàm đã là Nguyên Võ cấp bảy, thời gian một năm đó cả hai người bọn ta đều đạt được Huyền Võ cấp bảy, cách Huyền Võ cảnh chỉ một bước ngắn, ở tuổi này đạt đến thành tựu như vậy, ai ai cũng đều nghĩ rằng bọn ta là thiên tài. Nhưng Sở Phong ngươi thì sao, tuổi của ngươi cũng xấp xỉ bọn ta, một năm trước ngươi chỉ là Đồng Võ cấp một, lại có thể ở trong Tu La quỷ tháp ngăn cản được cả ta và Giới Bất Phàm, đánh cái tên Giới Bất Phàm tu vi cao hơn ngươi sáu cấp kia như đánh chó. Hiện tại chỉ trong một năm, ngươi từ Đồng Võ cấp một thăng lên tận cấp chín, đuổi kịp tu vi của ta cùng Giới Bất Phàm, tốc độ tu luyện như thế ta thực sự rất bái phục, cho nên ta cảm thấy trong những người cùng tuổi, không ai có thể so sánh được với ngươi.”

Cố Bác có chút kích động, vì Sở Phong cũng không giấu năng lực thật sự của mình cho nên Cố Bác đã sớm phát hiện, Sở Phong hiện tại đã có tu vi bằng hắn, đều là Đồng Võ cấp chín, tốc độ tu luyện nhanh như vậy khiến Cố Bác vừa giật mình vừa thán phục.

“Cố Bác huynh đệ, đa tạ lời nhắc nhở của ngươi, Sở Phong ta rất vui vì có thể quen biết một người bạn như ngươi.” 

Sau khi nghe Cố Bác nói những lời như thế, Sở Phong vui vẻ cười, không phải hắn không hiểu lời Cố Bác đã nói, thực tế Sở Phong rất tin tưởng và mong chờ tương lai của mình, chỉ là hắn không ngờ Cố Bác lại xem trọng hắn như vậy.

Dù sao những người có xuất thân phi thường như Cố Bác lại có thiên phú hơn người đáng lẽ rất tự phụ, nhưng Cố Bác lại không như vậy, y thừa nhận thực lực của Sở Phong, thậm chí cảm thấy Sở Phong mạnh hơn chính mình, y còn rất tin tưởng hắn, không ngần ngại chia sẻ tin tức trong hội cho hắn biết.


Cho nên đây chính là nguyên nhân khiến Sở Phong vui vẻ, vì Sở Phong cảm thấy một người như Cố Bác rất đáng để kết giao, mà điều hắn đang cần nhất hiện giờ chính là một tình bạn thật sự, một tình bạn chân thành. 

Hầu như mỗi ngày Cố Bác đều đến nơi Sở Phong ở, cùng hắn nói chuyện phiếm, nghiên cứu thảo luận các phương diện kết giới thuật và võ thuật, quan hệ của hai người ngày càng khắng khít, không giấu diếm đối phương bất kì điều gì.

Sở Phong ở Chí Tôn sơn trang cũng rất thoải mái, cuộc sát hạch của kỳ đại hội thông gia lần này cũng đã bắt đầu.

Cuối cùng sau một thời gian ngắn thi đấu, có đến hàng vạn người đổ về thành Chí Tôn sơn trang, những người này đều đến từ khắp nơi trên giang hồ, lớn nhỏ đều có, nhưng phần lớn đều là những người trẻ tuổi. Nhưng mặc kệ bọn họ đang ở độ tuổi nào, đến từ nơi nào, nhìn chung đều là những người có năng lực, đều có chung một mục đích, chính là đến tham dự đại hội thông gia lần này. 

Hôm nay, bọn họ đều đến tề tụ ngoài thành Chí Tôn sơn trang chính là vì ngày hôm nay chính thức bắt đầu cuộc sát hạch tư cách tham dự đại hội thông gia.

“Mau đến xem, đây chẳng phải là lão già háo sắc Vương Cường à? Sao gã lại đến đây?”

“Trời ạ, tiền bối có danh tiếng như Vương Cường cũng đến đây, đại hội thông gia lần này cũng quá nổi tiếng rồi.” 

“Ta khinh, hắn mà là tiền bối cái gì, chỉ là một kẻ hèn hạ vô liêm sĩ, chuyên làm ra những chuyện bại hoại, Chí Tôn sơn trang sao lại dẫn dụ hắn đến đây chứ, đây chẳng phải là đem cô nương nhà mình ra cho cầm thú chà đạp sao?”


Đám đông biến thành một đám hỗn loạn, Sở Phong liếc mắt nhìn, chỉ thấy một lão đầu tóc bạc phơ, dáng người thấp bé đang bước vào đám đông dưới sự soi mói châm biếm của mọi người.

Lão nhân này có vẻ không quan tâm đến sự châm biếm xỉa xói của đám đông, đầu mày khóe mắt đều mang ý cười, mắt không an phận nhìn chăm chăm các mỹ nữ Chí Tôn sơn trang đang đứng trên đài, sau đó không kiêng kị liếm môi, chính thức biến thành một gã lưu manh. Nhưng đừng thấy lão ta vì không được ai kính trọng mà xem thường, thực lực của lão thật sự khiến người ta phải sợ hãi, một cao thủ Thiên Võ cảnh thật sự. 

“Cố Bác, lão già đó là ai thế? Nổi tiếng như vậy, dường như có rất nhiều người biết lão.” Sở Phong tò mò hỏi Cố Bác bên cạnh.

“Lão già này chính là Vương Cường, còn có biệt danh lão già háo sắc, đang chạy trốn giữa các châu, là một hái hoa tặc chính hiệu, lệnh truy nã hắn dường như được dán khắp Cửu Châu, nữ tử từng bị hắn chà đạp nhiều vô số kể. Cố Bác giải thích chi tiết.

“Người như vậy sao lại đủ tư cách vào Chí Tôn sơn trang?” Sở Phong đã hiểu ra vì sao ai cũng có ác cảm với lão già này, bởi vì gã chính là một người không được chào đón, một người mang tội ác tày trời. 

“Lão già đó rất thông minh, sở thích của gã chính là mỹ nữ, nhưng gã rất biết chừng mực, tuyệt đối sẽ không chọc vào kẻ mạnh hơn mình. Chính vì vậy, lão ta mặc dù làm chuyện xấu khắp muôn nơi, nhưng ở Tần Châu gã chẳng làm gì sai, cũng không có ân oán gì với Chí Tôn sơn trang, nên Chí Tôn sơn trang cũng sẽ không cấm cửa gã. Huống chi, lần này Chí Tôn sơn trang tổ chức đại hội thông gia, chính là muốn mời những người tài giỏi đến để đối phó với đám yêu thú Vạn Yêu Sơn, mà gã ta lại là cao thủ Thiên Võ cảnh, việc gì Chí Tôn sơn trang phải từ chối.” Cố Bác giải thích.


“Hóa ra là như vậy, xem ra đại hội thông gia lần này thật sự rất hỗn tạp, đủ mọi dạng người.” Sở Phong cảm thán, hắn càng hiểu rõ đại hội thông gia lần này thật sự không đơn giản như tưởng tượng.

Sau khi lão già háo sắc kia làm đám đông nhốn nháo một hồi, các vị trưởng lão của Chí Tôn sơn trang mới bước ra, năm vị trưởng lão đều đã đạt được Thiên Võ cảnh, vị trưởng lão đứng đầu đã đạt đến Thiên Võ cảnh bậc hai. 

Mà theo lời Cố Bác, vị trưởng lão có tu vi Thiên Võ cảnh bậc hai kia vẫn chưa phải là người mạnh nhất Chí Tôn sơn trang, từ đó có thể thấy được sức mạnh thật sự của Chí Tôn sơn trang. Nhưng trọng điểm là, vị trưởng lão kia ở trước mặt vạn người, thông báo Sở Phong đạt được tư cách tham gia đại hội thông gia lần này.

“Để báo đáp thành ý của chư vị tại đây, đại hội thông gia lần này Chí Tôn sơn trang đã tỉ mỉ lựa chọn trăm vị mỹ nữ, dung mạo của các nàng mỗi người một vẻ, tu vi và tài nghệ cũng rất nổi bật.”

“Về ưu điểm của các nàng, ta không thể nêu rõ hết được, nhưng ta dám cam đoan với các ngươi, các mỹ nữ của đại hội thông gia lần này tuyệt đối là những người nổi bật nhất Cửu Châu, xứng đôi với bất kì nam nhân nào trong thiên hạ. Hiện tại, bọn họ đang ở bên trong thành chờ các ngươi, còn về phần các ngươi có thể khiến bọn họ chú ý hay không, có thể ôm mỹ nhân về hay không thì phải xem năng lực của các ngươi.” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận