"Mộ Dung Vũ, là thiếu cốc chủ Mộ Dung Vũ của Kiếm Thần cốc."
"Chẳng lẽ sau lưng y chính là kỳ binh Thần Mộc kiếm?"
Người thanh niên này xuất hiện làm cho rất nhiều người kinh ngạc kêu lên, thì ra y chính là kẻ đứng đầu trong lớp tiểu bối ở Tùy châu.
"Mộ Dung Vũ, ngươi thật sự là chán sống, dám nhảy qua đỉnh đầu của bổn thiếu gia?"
"Mộ Dung Vũ, ngươi to gan lắm, ngươi tưởng là ngươi là thiếu cốc chủ Kiếm Thần cốc là có thể coi trời bằng vung sao?"
Cùng khi đó, bốn tên thiên tài kia thì vô cùng tức giận, bọn họ chỉ vào Mộ Dung Vũ mà gào lên, hiển nhiên là việc làm vừa rồi của Mộ Dung Vũ đã khiến cho bọn họ cực kỳ bất mãn.
"Rõ ràng là các ngươi cản đường của ta, ta mới vọt qua từ phía trên đầu các ngươi, nhưng nếu các ngươi cứ muốn nói là nhảy qua đầu thì ta cũng chẳng còn cách nào nữa rồi. Suy cho cùng trong thiên hạ có một câu nói thế này, đó chính là tự rước lấy nhục." Mộ Dung Vũ cười khinh thường, cũng không để ý bọn họ mà chuẩn bị tiếp tục đi về phía đỉnh núi.
"Mộ Dung Vũ, ngươi đứng lại đó cho ta!" Còn không đợi Mộ Dung Vũ bước đi, bốn tên thiên tài đã nhảy lên trước, bao vây xung quanh Mộ Dung Vũ.
Lúc này tất cả mọi người đều vô thức lùi thật xa về phía sau, bởi lẽ bọn họ cũng nhận ra là năm thiên tài này bất hòa, dường như là sắp động thủ.
Thấy tình huống như vậy, trưởng lão của Chí Tôn sơn trang cũng không ngăn cản mà lại gia nhập vào đám đông quần chúng vây xem xung quanh.
Trên thực tế, ngay cả cao nhân tiền bối của khắp các thế lực đang nghỉ ngơi trên đỉnh núi kia cũng đã đi ra, muốn nhìn xem thử cuộc tranh đấu của những kẻ nổi bật trong thế hệ trẻ như thế nào.
"Chó ngoan không cản đường, tránh ra." Mộ Dung Vũ chân mày cũng chẳng nhúc nhích, vô cùng bá đạo.
"Mộ Dung Vũ, mày đúng là ngông cuồng, thật cho rằng chỉ có mình ngươi bước chân vào Thiên Võ cảnh sao?" Bốn tên thiên tài hừ lạnh một tiếng, khí tức bàng bạc liền tản ra, ngay cả không khí xung quanh cũng cũng bị vặn vẹo một trận. Là thiên lực, bốn người này vậy mà cũng đã bước chân vào Thiên Võ cảnh.
"Thật là lợi hại, không hổ là người nhận được thư mời chí tôn. Mới chừng này tuổi đã bước vào Thiên Võ cảnh, sau này còn đến mức nào chứ?"
"Thật hâm mộ những sư tỷ sư muội có cơ hội kết liền cành với thiên tài như vậy. Nếu có thể làm phu thê với bọn họ, cuộc đời này còn phải cầu mong chi nữa?"
Sau khi bốn người này cho thấy thực lực của bản thân, người bên ngoài còn đỡ, nhiều lắm chỉ là thán phục, thế nhưng những nữ tử kia ai nấy cũng đã mộng tưởng đâu đâu rồi. Nhưng mà cũng chẳng trách bọn họ được, dù sao phần lớn nữ tử đều muốn tìm một lang quân như ý, một chỗ dựa cường đại.
"Bước vào Thiên Võ cảnh thì thế nào, còn chẳng phải là bị Trương Thiên Dực đánh như đánh chó hay sao?" Khinh miệt trong ánh mắt của Mộ Dung Vũ không hề giảm, trái lại khóe miệng y còn nhếch cười châm biếm.
"Mộ Dung Vũ, ngươi thật quá ngông cuồng. Hôm nay ta đây sẽ thay mặt cha ngươi dạy dỗ thứ kiêu căng như mày." Bị nhắc đến việc đáng xấu hổ nhất, bốn tên thiên tài tức tối hai mắt tóe lửa, cũng không nói nhảm nữa mà trực tiếp động thù.
Bốn người cũng không thi triển võ kỹ mà chỉ là đánh nhau bằng quyền cước đơn giản, thế nhưng mỗi chiêu mỗi thức đều ẩn chứa thiên lực bên trong, mỗi quyền mỗi cước đều khai sơn toái thạch, mang theo sức mạnh vô hạn.
E rằng chỉ là một quyền thông thường cũng có thể đánh nát một cung điện to lớn thành phấn vụn, một cú đá tùy ý cũng có thể chặn ngang dòng nước sông, đây chính là thực lực của cường giả Thiên Võ cảnh.
"Không biết tự lượng sức mình."
Mộ Dung Vũ cười lạnh lùng, theo sau đó y rút thanh Thần Mộc kiếm sau lưng ra. Thần Mộc kiếm vừa vào tay lập tức tỏa ra hào quang kỳ dị, vô số phù chú quẩn quanh lại dung nhập vào trong cơ thể Mộ Dung Vũ. Thời khắc này, phù chú sáng hào quang kì lạ kia đã hòa làm một thể với Mộ Dung Vũ, khí tức của y tăng cao.
Soạt.
Đồng thời, Mộ Dung Vũ chỉ kiếm về phía bốn người, một uy áp bàng bạc liền giáng xuống từ trên trời, dưới chân của bốn người kia lập tức cát đá mù mịt, một cái hố sâu to lớn chợt xuất hiện, còn bốn tên thiên tài cũng không cách nào chống lại luồng uy áp này, bị cưỡng ép đè ngã xuống đất, khó có thể đứng lên được nữa.
"Trời ạ, Mộ Dung Vũ này vậy mà lợi hại như thế, chỉ một kích đã đánh bại bốn thiên tài tuyệt đỉnh!"
"Không, không phải là Mộ Dung Vũ lợi hại mà là Thần Mộc kiếm lợi hại, uy lực của kỳ binh này quá mạnh mẽ. Có kỳ binh này nơi tay, đừng nói là đám người Đường Nhất Tu, Tống Thanh Phong, e là ngay cả cao thủ Thiên Võ nhị trọng cũng phải tránh đi."
"Lợi hại, thật lợi hại, tương truyền kỳ binh chính là lấy võ lực đặc hữu của cường giả Võ Quân làm căn bản, lấy các loại khoáng chất hiếm thấy trong thiên hạ làm nguyên liệu, do đại trận ngưng tụ của giới linh sư áo bào tím chế tạo mà thành, uy lực có thể rung chuyển trời đất. Chẳng trách thế lực có kỳ binh lại làm cho người ta hâm mộ như vậy, đều trở thành bá chủ một phương."
"Đúng vậy, bảo vật như vậy là được lưu truyền từ thời thượng cổ, bây giờ trên Cửu Châu đại lục căn bản là không còn ai có thể chế tạo ra bảo vật như vậy nữa."
"Kỳ binh, ở cả Cửu Châu đại lục này e là cũng không quá mười món, phần lớn đều nằm trong tay hoàng triều Khương thị, chỉ có hai món nắm giữ ở trong tay thế lực khác, theo thứ tự là Thần Mộc kiếm của Kiếm Thần cốc cùng với Kinh Cức khải giáp của tộc nhân Giới thị."
Mộ Dung Vũ vừa ra kỳ binh dẫn tới vô số người tán thán, tất cả đều bị hấp dẫn sâu sắc bởi sức mạnh đặc biệt của kỳ bình. Nhưng trái với bọn họ, mấy vị lão nhân trong đám người lại có vẻ mặt khó coi, hiển nhiên đó chính là trưởng bối của bốn vị thiên tài tuyệt đỉnh kia, lúc này họ đứng ra cũng không ổn, không ra mặt cũng không ổn, rơi vào tình huống lúng túng.
"Đây chính là uy lực chân chính của kỳ binh, quả nhiên là thứ tốt." Cùng lúc ấy, uy lực của Thần Mộc kiếm cũng vô cùng hấp dẫn sự chú ý của Sở Phong, hắn có thể cảm giác được trận pháp ẩn chứa trong đó cường đại thế nào.
Bên trong nó ẩn chứ một loại sức mạnh vượt trên cả thiên lực, có thể là giống như lời mọi người, trong kỳ binh này quả thực ẩn chứa võ lực mà chỉ cường giả Võ Quân mới có thể nắm giữ.
"Mộ Dung huynh đệ, bằng vào kỳ binh mà chèn ép người khác, chuyện này dường như cũng không hay lắm đâu."
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên, theo sau đó trong đám người nhanh chóng hiện ra một con đường, mà ở cuối của con đường ấy, một gã nam tử phong thái ung dung đang chậm rãi bước đến.
Người nam tử này cao chừng hơn hai thước, nhưng dáng vóc cũng không cường tráng lực lưỡng mà là cao gầy vừa phải, gương mặt cũng khác với bốn tên thiên tài kia, không phải dạng gương mặt tuấn tú kiểu tiểu bạch kiểm (1), mà là tràn ngập khí khái đàn ông, là một nam nhân điển trai.
Chủ yếu nhất chính là khí chất độc hữu mà người nam tử này tỏa ra, một thứ khí chất khinh thường thiên hạ, duy ngã độc tôn (2), hấp dẫn vô số nữ tử, ngay cả một số nam tử cũng bị khí chất của gã mê hoặc.
"Giới Thanh Minh?!"
Lúc này, không cần Cố Bác mở miệng, Sở Phong cũng đã đoán ra được thân phận của gã nam tử. Bởi vì ở phía sau gã còn có một đám tộc nhân Giới thị đi theo, mà từ tuổi tác cùng với khí thế, không cần đoán Sở Phong cũng biết gã chắc hẳn tộc trưởng tương lai của Giới thị - Giới Thanh Minh.
"Giới Thanh Minh, ngược lại là ngươi thì có tư cách giao thủ với ta, không bằng ngươi cũng lấy ra kỳ binh của mình thử với ta xem thế nào?" Ánh mắt Mộ Dung Vũ nhìn về phía Giới Thanh Minh cũng mang vẻ bất thiện.
"Ta cũng đang có ý đó."
Đột nhiên, Giới Thanh Minh bất chợt nhoáng lên rồi biến mất, khi xuất hiện lại một lần nữa gã đã đứng trước mặt Mộ Dung Vũ, đồng thời, một lớp khí đỏ như máu, bí mật mang theo khí tức kinh khủng lấy Giới Thanh Minh làm trung tâm mà khuếch tán ra, chính diện tấn công về phía Mộ Dung Vũ.
***
(1) Tiểu bạch kiểm: từ dùng để hững người nam có vẻ đẹp trai trắng trẻo, yếu ớt, thường mang nghĩa châm chọc.
(2) Duy ngã độc tôn: cụm từ này nghĩa là trên đời chỉ ta là đáng được tôn trọng nhất.