Tu La Vũ Thần

“Hừ, ta với hắn nói chuyện, đâu đến phiên ngươi lắm miệng?”

Giới Thanh Minh đứng đối diện Cố Bác khẽ nhíu mày chất vấn, trong mắt ánh lên một tia hàn quang.

“Tranh đấu giữa các tiểu bối mà thôi, tài nghệ không làm người tâm phục khẩu phục, sao đến lượt Giới Thanh Minh ngươi nhúng tay vào?” 

Và đúng lúc này, từ giữa đám người lại truyền đến một giọng nói, giọng nói này mềm mại như nước, lại vang như sấm sét, thì ra là một vị cường giả của Thiên Võ cảnh.

Nhìn lại trong đám người có một đoàn nhân mã đi tới, đi đầu là một vị nam nhân khuôn mặt tuấn tú dịu dàng, tay cầm một chiếc quạt lông vũ trước ngực, phong thái nhẹ nhàng.

Nếu nói khí chất của Giới Thanh Minh là một loại khí phách ngang tàng thì khí chất vị nam nhân này lại nhẹ nhàng như nước chảy, nhưng không thể phủ nhận rằng tất cả mọi người có thể cảm thấy vị nam nhân dịu dàng này không dễ gì đụng tới. 

“Trọng Vũ đại ca!” Thấy người này, Cố Bác đại hỉ, như vớ được cọc cứu mạng

“Từ Trọng Vũ? Đệ nhất thiên tài của Giới Linh công hội.”

Cùng lúc đó, rất nhiều người đều nhận ra người này, ánh mắt càng lộ rõ vẻ chờ đợi, bởi vì tất cả bọn họ đều biết thế hệ trẻ của Giới Linh công hội và Giới thị tộc có mối bất hòa. 


Mà Giới Thanh Minh và Từ Trọng Vũ lại là kẻ thù nhiều năm rồi, thường khi hai bọn họ chạm mặt nhau, đều sẽ xảy ra một chút xung đột, cho nên khi giờ phút này hai người họ ở cùng một chỗ, mọi người đều biết sắp có trò hay rồi.

“Từ Trọng Vũ, ngươi lại muốn xen vào chuyện của người khác ư?” Giới Thanh Minh hướng ánh mắt bất thiện tới Từ Trọng Vũ.

“Giới Thanh Minh, Sở Phong và Cố Bác đều là người của Giới Linh công hội ta, ta bảo vệ bọn họ là lẽ đương nhiên, sao lại có thể nói là xen vào chuyện của người khác?” Từ Trọng Vũ khẽ cười, lời nói có phần châm chọc. 

“Được, ta cũng muốn xem Từ Trọng Vũ ngươi có thể bảo vệ được chúng không.” Giới Thanh Minh cũng không nói nhiều, liền xoay mình, luồng khí huyết sắc đó lại lần nữa bay ra từ cơ thể hắn.

Uy thế của kỳ binh lại lần nữa bày ra, hơn nữa còn nhanh hơn, đáng sợ hơn lúc trước. Tên Giới Thanh Minh này rõ ràng là giống Mộ Dung Vũ, muốn một chiêu chế địch, mau chóng xử lý Từ Trọng Vũ, làm cho Từ Trọng Vũ cùng Giới Linh công hội mất mặt.

“Giới Thanh Minh, xem ra ngươi cũng biết, dựa vào tu vi của bản thân không thể thắng ta, vậy nên mới trực tiếp dùng sức mạnh của kỳ binh, nhưng ngươi tính nhầm rồi, bởi vì không chỉ ngươi mới có kỳ binh.” 

Đối diện với luồng khí huyết sắc với hàng vạn chiếc gai nhọn đó, Từ Trọng Vũ cười một cái khinh miệt, sau đó khẽ chuyển người, từ trong cơ thể hắn phóng ra hào quang kim sắc như mặt trời, vô cùng chói mắt.

Mà chủ yếu là lúc hào quang kim sắc đó xuất hiện, mọi người còn có thể nghe thấy từng trận gầm thét như tiếng rồng ngâm, lại có một kim long bay quanh hào quang kim sắc đó.

“Ầm” hào quang kim sắc và luồng huyết sắc đó va vào nhau, ngay lập tức, ngọn núi dưới chân rung lên dữ dội, sức mạnh kinh khủng mà hai bọn họ phát ra qua kỳ binh đã hòa vào làm một. 

“Kỳ binh, đúng thật là kỳ binh, Giới Linh công hội các ngươi sao lại có kỳ binh?” Khuôn mặt Giới Thanh Minh lúc trước còn tràn đầy tự tin lúc này cũng biến sắc, bởi vì trong trí nhớ của hắn, Giới Linh công hội làm gì có kỳ binh.

“Đó là kỳ binh của Khương thị hoàng triều, Kim Long Khải Giáp, là hội trưởng của Giới Linh công hội ta đã đổi với Khương thị hoàng triều với một cái giá vô cùng cao, chính là để cho đại ca Từ Trọng Vũ không thua kẻ cùng thế hệ Giới Thanh Minh.” Cố Bác nói khẽ bên tai Sở Phong.

“Ồ?” Lúc này Sở Phong không khỏi ngây người, bởi vì hắn có thể tưởng tượng ra, lấy được một kỳ binh từ trong tay Khương thị hoàng triều, cái giá phải trả chắc chắn vô cùng lớn. Có thể thấy, vì thể diện mà Giới Linh công hội thật sự đã bỏ hết cả vốn liếng. 

“Từ Trọng Vũ cũng có kỳ binh trong tay, không ngờ Giới Linh công hội giấu kỹ như vậy.”

“Nghe nói, lúc trước Giới Thanh Minh giao đấu với Từ Trọng Vũ cũng không dùng sức mạnh của kỳ binh, muốn dùng sức mạnh của mình chiến thắng Từ Trọng Vũ, nhưng hai người khả năng như nhau, khó phân thắng bại.”


“Mà hiện giờ, hai người họ lại đều có kỳ binh, nói cách khác, hai người họ vẫn khó phân thắng bại như trước, xem ra thiên tài trẻ tuổi số một Cửu Châu đại lục ta chẳng phải cả Giới Thanh Minh và Từ Trọng Vũ hay sao?” 

Đúng như mọi người nói, thiên phú của Từ Trọng Vũ và Giới Thanh Minh gần như nhau, thực lực gần như nhau, pháp thuật giới linh cũng như nhau, hai người họ trước giờ vẫn khó phân thắng bại, mà hiện giờ, hai người họ có kỳ binh trong tay thì cũng giống như vậy.

Trước mắt, hai người họ đều muốn thắng đối phương, vậy nên đều dùng toàn lực để điều khiển kỳ binh.

Trong tình huống thế này, trên cẩm y của Giới Thanh Minh xuất hiện đường vân huyết sắc, đường vân đó ngày càng đậm, như ẩn mà cũng như hiện, dần đan thành một bộ giáp huyết sắc, cảm giác không thể phá vỡ và làm người ta phải kinh sợ. 

Từ Trọng Vũ cùng không cam lép vế, không ngừng phát ra hào quang kim sắc, nhưng mọi người vẫn có thể trông thấy mơ hồ hắn đứng trong hào quang kim sắc, trên thân mình một bộ áo giáp kim sắc, quấn quanh bộ áo giáo còn có một kim long, khí thế phi phàm.

Trong khi hai người họ giao đấu, ngọn núi dưới chân sớm đã xuất hiện những viết nứt, từng lớp sóng cuồn cuộn không ngừng vây quang hai người họ, trong tình thế này, đừng nói đến Sở Phong, ngày cả cường giả thế hệ trước cũng bị ép phải lui, khó mà chống đỡ được uy lực của kỳ binh.

“Không được rồi, uy lực của kỳ binh quá mạnh. Cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ phá hủy cả ngọn núi này.” Nhìn vết nứt ngày càng lớn, các trưởng lão của Chí Tôn sơn trang bắt đầu lo lắng. 

“Ầm ầm ầm!” Bỗng nhiên ngay cả bầu trời cũng bắt đầu rung chuyển, ngẩng đầu nhìn lên, mọi người kinh ngạc phát hiện ra một sức mạnh không kém gì kỳ binh đang hội tụ lại trong không trung, ở chỗ đó có một người đang đứng.

Trên người hắn bao trùm một vầng sáng chói mắt, căn bản không nhìn rõ dung mạo, chỉ có thể nhìn thấy quần áo hắn đang bay, và đôi tay hắn đang cấp tốc biến hóa, trên miệng hắn nói từng chữ một.

“Chí.” 


“Tôn.”

“Khai”

“Thiên.” 

“Thủ.”

Đột nhiên, ngay khi vừa dứt lời, người đó liền hóa thành một luồng sáng từ trên trời lao xuống, trực tiếp lao vào vòng chiến của Giới Thanh Minh và Từ Trọng Vũ.

“Ầm” Người này rơi xuống, lập tức nâng lên một đợt sóng năng lượng cuồng bạo, con sóng đó tàn phá tất cả mọi thứ mà tràn ra, tựa như có thể xé rách cả trời đất. 

Trong tình thế này, đám người đứng trước Sở Phong đều cảm thấy một loại uy lực trí mạng, tựa như con sóng này xé rách bọn họ thành trăm mảnh.

Nhưng cũng may, những cao nhân tiền bối trà trộn trong đám người đã hợp lực ra tay, bố trí một tầng kết giới màu xanh trước đám người đó mới có thể tránh khỏi thương vong không cần thiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận