Tu La Vũ Thần

“Mạnh thật, đây cũng là trận quyết đấu giữa những thiên tài mạnh nhất của Cửu châu đại lục.”

Nhìn cơn sóng đang gào thét như mãnh thú tàn sát bừa bãi trong kết giới, Sở Phong sâu sắc cảm nhận được, mình còn kém xa những thiên tài Thiên Võ cảnh kia.

Chỉ có điều, Sở Phong càng hiếu kỳ, người mà tiến vào vòng chiến, phá vỡ uy lực kỳ binh của Giới Thanh Minh và Từ Trọng Vũ là ai, bởi vì Sở Phong đã dùng tinh thần lực quan sát người đó và phát hiện ra, là một nam tử trẻ tuổi, cùng là một tiểu bối. 

Trên thực tế, không chỉ có Sở Phong, mà gần như tất cả mọi người ở đây đều đổ ánh mắt hiếu kỳ chăm chú nhìn vào trong kết giới, muốn xem người vừa ra tay đó rút cục là ai.

"Đùng.”

Cuối cùng, khi con sóng năng lượng kia tiêu biến, những cao thủ bố trí kết giới liền phá bỏ kết giới. Và lúc này, ba bóng người cuối cùng cũng hiện lên trước mắt mọi người. 

Về phần người thứ ba đó, giống những gì trước đó Sở Phong đã đoán, đúng là một nam nhân trẻ tuổi, từ y phục mọi người có thể biết được thân phận của hắn, chính là đệ tử đầu tiên của Chí Tôn sơn trang, Liễu Chí Tôn.

"Hóa ra là Liễu Chí Tôn, sao hắn lại có thể tiến vào vòng chiến của hai vị thiên tài có kỳ binh mà không bị thương, hắn cũng có kì binh trong tay hay sao?"


“Không, Chí Tôn sơn trang không thể nào có kỳ binh, ngươi không thấyvừa rồi khi Liễu Chí Tôn ra tay hắn có hô tên hay sao? Chí Tôn Khai Thiên Thủ, hắn vừa thi triển tuyệt kỹ của Chí Tôn sơn trang, là tuyệt kỹ đó đã phá vỡ uy lực của hai kỳ binh đó." 

“Đúng là Chí Tôn Khai Thiên Thủ, không ngờ tuyệt kỹ này lại có uy lực như kỳ binh.”

Đám người xung quanh tranh luận liên tục, còn Sở Phong lại cảm thấy hiếu kỳ hơn, tuyệt kỹ gì mà có thể phá vỡ được uy lực của kỳ binh, nên hiếu kỳ hỏi Cố Bác:

“Tuyệt kỹ mà bọn họ nói rút cục là võ kỹ gì mà lại có uy lực bá đạo đến vậy?” 

“Sở Phong, chắc ngươi cũng biết, võ kỹ mạnh nhất Cửu châu đại lục là Bát Đoạn võ kỹ, nhưng Bát Đoạn võ kỹ rất hiếm thấy, hiếm đến nỗi ngay cả thế lực như Giới Linh công hội ta và người Giới thị tộc cũng chưa từng nắm giữ.”

“Nhưng vì là võ kỹ hiếm thấy như vậy, mà Chí Tôn sơn trang lại có được, có thể nói, ngoài Khương thị Hoàng triều ra, Chí Tôn sơn trang là nơi duy nhất nắm giữ Bát Đoạn võ kỹ, cho nên Bát Đoạn võ kỹ trở thành bảo bối trấn trang của Chí Tôn sơn trang.”

“Chỉ có điều, Chí Tôn Khai Thiên Thủ vô cùng khó luyện, người nắm võ kỹ này của Chí Tôn sơn trang chắc không được mấy người. Hơn nữa, thời gian thi triển võ kỹ này quá dài, căn bản không thể sử dụng trong một trận đấu tay đôi, lúc dùng buộc phải có người yểm hộ.” 

“Nhưng không thể không nói, uy lực của chiêu này vô cùng đáng sợ, chỉ cần có thể thi triển thành công là sẽ giống như Liễu Chí Tôn vừa thi triển ra vừa nãy, có thể so cao thấp với kỳ binh rồi.”

“Đương nhiên lúc nãy Liễu Chí Tôn có thể đánh ra được Chí Tôn Khai Thiên Thủ là vì hắn có đủ thời gian để thi triển Bát đoạn võ kỹ.” Cố Bác giải thích tỉ mỉ.

“Chí Tôn Khai Thiên Thủ của Chí Tôn sơn trang quả lợi hại, Chí Tôn huynh, xem ra sau này ta có giao đấu với ngươi, thì nhất định phải có kỳ binh mới có thể cùng ngươi chiến một trận, nếu không ta chắc chắn không phải là đối thủ của ngươi rồi.” Từ Trọng Vũ mở miệng, lời nói có chút bất thiện, hiển nhiên là bất mãn vì Liễu Chí Tôn nhúng tay vào. 

“Ấy, để Trọng Vũ huynh cười nhạo rồi, Chí Tôn Khai Thiên Thủ của Chí Tôn sơn trang ta dù uy lực cường đại, nhưng tất cả mọi người đều biết, thi triển rườm rà, khó để dùng đấu một đối một.” Liễu Chí Tôn cười tủm tỉm đáp.

“Ồ, ngươi nói như thế, vậy nếu Chí Tôn Khai Thiên Thủ ngươi có thể thi triển tùy ý thì hai người bọn ta chắc chắn không phải đối thủ của ngươi rồi phải không?” Đúng lúc này Giới Thanh Minh cũng mở miệng, lời nói như có gai sắc nhọn.

“Ây ya, Thanh Minh huynh, Trọng Vũ huynh, hai người đừng làm khó ta nữa, ta biết, ta tự tiện nhúng tay vào việc của hai người là không đúng, nhưng mà nơi này cũng là nơi tổ chức đại hội thông gia.” 


“Mà kỳ binh trong tay hai người lại có uy lực quá mạnh, nếu phá hỏng nơi tổ chức đại hội này, ta làm sao mà ăn nói với trang chủ đây.” Liễu Chí Tôn cười làm lành đáp.

“Chí Tôn huynh, không phải Giới Thanh Minh ta không nể mặt ngươi, động thủ trên đất của Chí Tôn sơn trang, mà là có người muốn phá quy tắc của Chí Tôn sơn trang, Chí Tôn sơn trang các ngươi không quản, lẽ nào không để ta tự giải quyết sao?” Giới Thanh Minh miệng chua ngoa.

“Cái này…” 

Liễu Chí Tôn đứng bên quan sát từ đầu đến cuối đương nhiên là biết chân tướng mọi việc, vì vậy sau khi suy tư một lúc, hắn mỉm cười đến trước Sở Phong, khách sáo nói: “Vị tiểu huynh đệ này, không biết tôn tính đại danh là gì?”

"Sở Phong."

“Hóa ra là Sở Phong huynh đệ. Sở Phong huynh đệ, ân oán của ngươi với Giới Bất Phàm ta không biết, nhưng chuyện đả thương Giới Bất Phàm là chuyện thật.” 

“Mà giờ mang chuyện này đến địa bàn của Chí Tôn sơn trang giải quyết, ta phải thay các ngươi chủ trì công đạo.”

“Như vậy đi, chúng ta chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có. Ngươi xin lỗi đại ca của Giới Bất Phàm, Giới Thanh Minh, thì coi như chuyện này cho qua, ngươi thấy sao?”

Liễu Chí Tôn mặc dù bề ngoài hiền lành khách khí, nhưng lời nói và thái độ của hắn rất mạnh mẽ, thậm chí trong ánh mắt còn có ý uy hiếp Sở Phong chịu nhận lỗi, nhằm hóa giải việc này. 


Còn Sở Phong, không chịu được cái gì nhất? Chính là bị người khác uy hiếp! Hơn nữa, bất luận thế nào, hắn cũng tuyệt đối không nhận lỗi với Giới Thanh Minh, cho nên hắn cười lạnh một tiếng đáp: “Thay ta chủ trì công đạo, ngươi chủ trì công đạo như vậy ư? Ta vốn không sai, sao phải xin lỗi? Ngươi là người của Chí Tôn sơn trang, nên làm rõ chân tướng sự việc, điều tra cho rõ ràng, nếu không, ngươi không phải chủ trì công đạo, mà là hoành hành ngang ngược.”

Sở Phong vừa dứt lời, khuôn mặt của tất cả mọi người ở đây đều biến sắc, thậm chí có thể nghe thấy trong đám người âm thanh của tiếng thở lạnh lẽo, bọn họ đều bị Sở Phong làm cho sợ hãi.

Ngay cả Từ Trọng Vũ cũng khẽ nhíu mày, cảm thấy chuyện không ổn. Liễu Chí Tôn có thân phận gì, có thể là đệ tử giỏi nhất của Chí Tôn sơn trang, có thể cùng hắn tranh phong sự tồn tại với Giới Thanh Minh. 

Nếu muốn thương lượng với Liễu Chí Tôn, Từ Trọng Vũ có thể xuất đầu lộ diện, dù sao hai người bọn họ bất luận thân phận hay địa vị đều ngang nhau, nói trắng ra là không ai sợ ai, Nhưng nSở Phong nói như vậy thì có chút hơi to gan rồi. Du sao dựa vào thực lực và thân phận của Sở Phong, căn bản không cùng hàng, cùng đẳng cấp với Liễu Chí Tôn.

Hắn nói những câu này trước mặt mọi người đúng là không nể mặt Liễu Chí Tôn, khiến cho Liễu Chí Tôn khó xử, là đánh vào mặt Liễu Chí Tôn trước mặt mọi người. Dù Liễu Chí Tôn giờ không truy cứu, nhưng sau này sẽ có biện pháp đối phó với Sở Phong.

Mà cái lý này Sở Phong tất nhiên vô cùng rõ, chỉ có điều Sở Phong là người có nguyên tắc, hắn sẽ không dễ dàng cúi đầu trước người khác, dù biết rõ sẽ kết thù địch cũng sẽ không cúi đầu, bởi vì có câu nói rất hay: sĩ khả sát bất khả nhục. Sở Phong chính là loại người thà chết chứ không chịu nhục. 

"Nói hay lắm!!" Chính trong lúc tất cả mọi người thấy Sở Phong vừa gây họa, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng ủng hộ.

Theo tiếng nói đó, trên một tảng đá lớn, một gã thiếu niên đang ngồi. Lúc này hắn đang vỗ tay liên tục ủng hộ. Hắn chính là tuyệt đỉnh thiên tài đã giết chết lão già háo sắc Vương Cường, Khương Vô Thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận