Tu La Vũ Thần

"Nha đầu chết tiệt, dám uy hiếp ngươi như vậy. Sở Phong, giao cơ thể ngươi cho ta khống chế, xem bản nữ vương giáo huấn nha đầu chết tiệt này một chút."

Giờ khắc này, Đản Đản đã nổi giận rồi, Sở Phong có thể rõ ràng cảm nhận được lửa giận của Đản Đản. Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Sở Phong bị người ta uy hiếp, thế nhưng lần này Đản Đản lại phẫn nộ vô cùng.

"Không cần, tự mình ta có thể ứng phó." Mà Sở Phong thì hừ lạnh một tiếng, theo sau đó hai loại lôi đình chảy trong máu của hắn như là núi lửa bộc phát, bắt đầu sôi lên sùng sục. 

Ầm... Đột nhiên, bên trong cơ thể Sở Phong như nổ tung, một luồng khí tức cuồng bạo bộc phát ra ngoài.

Dưới tình huống đó, bàn tay của Tử Linh đang bóp cổ Sở Phong lập tức run lên, sau đó nàng vội vàng buông tay ra, đồng thời lùi về sau mấy bước.

"Con mắt của ngươi?!" 

Nhìn con ngươi xanh vàng đan vào nhau của Sở Phong, cảm nhận được khí tức của Sở Phong nháy mắt thăng lên đến Huyền Võ ngũ trọng, sắc mặt Tử Linh không khỏi biến đổi, ánh mắt nàng vậy mà lại hiện lên một chút kiêng dè.


"Ngươi quả nhiên rất khác thường, ngươi cũng không phải là thần thể trời ban nhưng lại có sức mạnh không thua gì thần thể trời ban. Nhưng ngươi bây giờ cũng không phải đối thủ của ta, bởi vì nơi này là địa bàn của ta, nếu ta muốn giết ngươi, ngươi chắc chắn chạy không thoát."

"Song, ngươi cũng không cần sợ, ta sẽ không giết ngươi, ta chỉ mong ngươi có thể giữ bí mật, đừng cho kẻ khác biết về thể chất đặc thù của ta." 

"Đồng thời ta cũng sẽ bảo đảm không tiết lộ với ai về bí mật của ngươi, không cho người khác biết ngươi là một tên quái thai nắm giữ năng lực kì quái."

Tử Linh nói bằng giọng điệu cực kỳ nhu hòa như đang cò kè mặc cả với Sở Phong. Hơn nữa đôi mắt to long lanh của nàng cũng nhìn chằm chằm Sở Phong đầy cảnh giác, như sợ hắn có hành động gì, bởi vì nàng quả thật không nhìn thấu được Sở Phong.

Tuy rằng lúc này hai tròng mắt của Sở Phong rất kì dị, nhưng so với sức mạnh hắc sắc thẩm thấu ra khỏi cơ thể Sở Phong lúc trước vẫn có chênh lệch rất lớn. Nàng biết Sở Phong vẫn chưa sử dụng sức mạnh chân chính, mà sức mạnh kia cũng là thứ nàng kiêng dè. 

Sở Phong cũng không để ý đến Tử Linh mà là xoa xoa cái cổ của mình, sau đó liếc nhìn Tử Linh rồi nói: "Vừa rồi là ngươi cố ý thử ta? Nếu ta không có năng lực phản kháng, hẳn là ngươi sẽ trực tiếp ra tay giết ta đúng không?"


Nghe nói như thế, đồng tử Tử Linh bỗng nhiên co rụt lại, nàng không trả lời Sở Phong mà đi thẳng đến trước cửa sổ rồi mới quay đầu lại nói: "Nhớ kỹ lời của ta, nếu ngươi dám nói ra bí mật của ta, tin tưởng ta, ngươi chắc chắn sẽ chết rất thảm." Nói xong, Tử Linh động ý niệm, kết giới bao trùm gian phòng lập tức biến mất, chỉ thấy thân thể mềm mại của nàng chợt nhảy lên, rồi như quỷ mỵ mà biến mất trong màn đêm.

"Nha đầu này quá nguy hiểm, vừa rồi ta thực sự cảm nhận được sát ý của nàng ta." Sau khi Tử Linh rời đi, Sở Phong thở phào nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng. 

Bởi vì hắn biết, nếu như Tử Linh động thủ thật, hắn bây giờ tuyệt đối không phải là đối thủ của Tử Linh, cho dù là mượn sức mạnh của Đản Đản đi nữa cũng không phải là đối thủ của nàng, nha đầu kia quả thật là quá đáng sợ. Nhưng mà cũng may, dường như Tử Linh thực sự bị Sở Phong hù dọa, ít nhất là trước mắt nàng sẽ không ra tay hạ sát Sở Phong. Mà điều Sở Phong nhức đầu nhất không phải là cái này, hắn nhức đầu là hắn lại muốn tán tỉnh Tử Linh. Thế nhưng đối mặt với một nữ nhân muốn giết mình để diệt khẩu, vậy còn tán tỉnh thế nào đây? Thật là quá khó. Nhưng lúc này Sở Phong cũng chẳng còn bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể nghe theo ý trời, thuận theo tự nhiên, dù sao thì mục đích thực sự trong chuyến này của hắn là bảo vật thần bí bên trong núi Vạn Yêu.

Ngày hôm sau, Sở Phong rời khỏi giường thật sớm, đi theo các cường giả đứng đầu của Chí Tôn sơn trang bước lên hành trình tiến về núi Vạn Yêu.

Chuyến đi này chẳng những có trang chủ Chí Tôn sơn trang, hơn ngàn người tham gia đại hội thông gia như Sở Phong, mà còn có cả nhân vật đại biểu đến từ các phương thế lực. Để tỏ lòng thành ý thông gia, bọn họ đều chủ động muốn giúp đỡ Chí Tôn sơn trang cùng tấn công yêu thú núi Vạn Yêu. 

Tuy rằng bề ngoài mấy tên đại biểu của các thế lực này hiên ngang lẫm liệt, rất có lòng thành, thế nhưng Sở Phong cùng với người của Chí Tôn sơn trang đều biết rất rõ, trên thực tế, sở dĩ bọn họ bằng lòng nhảy vào vũng nước đục này cũng là vì kho tàng bên trong núi Vạn Yêu.


Trải qua mấy ngày đi đường, bọn họ rốt cuộc đi đến nơi cấm địa của Tần châu, núi Vạn Yêu. Thế nhưng lúc này dãy núi mênh mông này đã sớm không yên bình nữa, rất nhiều nơi đã bộc phát lửa khói chiến tranh, đội quân Chí Tôn sơn trang tập hợp được trước đó đã tiên phong phát động tấn công. Mà sau khi nhìn thấy cuộc chiến trên núi Vạn Yêu, trang chủ Chí Tôn sơn trang cùng với các trưởng lão đương gia, còn có cả cường giả các phương thế lực đều gia nhập chiến trường trước, đi vào trong vùng núi non mênh mông, chỉ để lại hai vị trưởng lão đương gia phụ trách cuộc rèn luyện của đám người Sở Phong.

Ầm... ầm... ầm... 

Cuối cùng, đám người Sở Phong cưỡi bạch đầu điêu đáp xuống bên ngoài núi Vạn Yêu. Ở đây tương đối yên tĩnh, cũng không có lửa khói chiến tranh nhưng vẫn có thể nghe thấy từng trận nổ đùng đoàng ở phía xa, thỉnh thoảng còn có tiếng rống giận dữ của yêu thú kinh động trời đất rung lên một trận. Có thể tưởng tượng được, tình hình chiến đấu ở phương xa kịch liệt đến mức nào.

"Chư vị, Chí Tôn sơn trang ta đã phát động mười vạn tinh anh tiến hành tấn công yêu thú núi Vạn Yêu. Tin rằng sau khi nhóm người trang chủ gia nhập chiến trường thì sẽ đạt được đột phá càng lớn, yêu thú núi Vạn Yêu thế tất phải trả giá đắt vì chuyện ác trước kia đã làm. Chỉ có điều, tuy rằng hôm nay yêu thú đã hỗn loạn, thế nhưng yêu thú bên trong núi Vạn Yêu vẫn còn hơn trăm vạn, cho nên dù sắp bước vào một khu vực tương đối an toàn nhưng các vị nghìn vạn lần đừng mất cảnh giác."

"Bởi vì các vị vẫn phải đối mặt với yêu thú hung ác tàn bạo, các vị vẫn có thể sẽ gặp nguy cơ sinh tử." 

"Vẫn là câu nói kia của trang chủ, ta khuyên các vị khi tiến vào núi Vạn Yêu gặp phải yêu thú thì tốt nhất giết chết chúng nó, không được để lại kẻ sống, nếu không người gặp hoạ chính là các vị."

Trưởng lão Chí Tôn sơn trang đầu tiên là giải thích cho đám người Sở Phong một vài hạng mục công việc cần chú ý, sau đó thì phát cho mỗi người một tấm bản đồ.


Bản đồ này hoàn toàn khác với tấm bản đồ trong đầu Sở Phong, nó đơn giản hơn rất nhiều, hoàn toàn không có vị trí của cung điện dưới lòng đất kia. 

Nhưng mà ở trên bản đồ này lại khoanh tròn ra hai khu vực, chính là khu vực đám người Sở Phong cần sinh tồn trong mười ngày, mà bước đầu tiên bọn họ phải làm chính là đi đến khu vực đó, mười ngày sau thì mới có thể trở về, đây là cuộc rèn luyện mà họ phải trải qua. Bởi vì khu vực an toàn có hai nơi, cho nên đám người Sở Phong cũng phải bị chia làm thành hai đội.

Không may là Sở Phong bị phân đến cùng một đội với đám người Giới Thanh Minh, Đường Nhất Tu, nhưng bọn họ đều không thích Sở Phong.

May mắn là đám người Từ Trọng Vũ, người của Giới Linh công hội cũng cùng đội Sở Phong, chỉ cần có Từ Trọng Vũ còn ở đó, Sở Phong cũng thêm cảm giác an toàn. 

Tuy rằng Sở Phong sớm muộn gì cũng tách ra khỏi bọn họ, nhưng ít nhất trước khi rời khỏi đội ngũ này, Sở Phong còn cần Từ Trọng Vũ đến áp chế Giới Thanh Minh.

Dĩ nhiên ngoại trừ Từ Trọng Vũ và Giới Thanh Minh ra còn có một kẻ chẳng biết là địch hay là bạn, đó chính là Khương Vô Thương.

Vị này thiên tài đến từ hoàng triều Khương thị thật quái lạ. Tuy rằng hôm đó ở đỉnh núi y trợ giúp Sở Phong, thế nhưng lúc lên đường, Sở Phong có đến gần y thì y lại lạnh như băng, điều này làm cho Sở Phong quả thực có hơi khó hiểu cái tên tiểu quỷ này. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận