Tu La Vũ Thần

“Oanh”

Ngay khi Sở phong cho là mình hẳn phải chết thì có một đường ánh sáng từ trên trời rơi xuống, đập mạnh vào người con yêu thú kia.

Tốc độ của vật đó cực nhanh, lực lượng khi rơi xuống cũng cực nặng, khi vật đó đập vào người yêu thú, không chỉ ngừng lại thế tấn công của nó mà cả người nó còn lún xuống lòng đất, máu tươi phun ra, chết ngay lập tức. 

Những sự việc này xảy ra rất nhanh, làm cho Sở Phong kinh hãi, khi hắn ngẩng đầu lên nhìn thì lại càng thêm sững sờ.

Bởi vì thứ đập chết yêu thú cảnh giới Thiên Võ cũng không phải là vật gì kỳ lạ mà là một ông già gầy gò, thấp bé.

Ông lão cao không tới một mét năm, người gầy gò, giống như chỉ cần một cơn gió lớn là có thể thổi ông đi vậy. 

Mặc dù vóc dáng của ông không to lớn thế nhưng ánh mắt lại rất có thần, chủ yếu là Sở Phong còn không nhìn rõ tu vi của ông lão này, giống như trang chủ của Chí Tôn sơn trang vậy, sâu không lường được.

“Ồ? Nhóc con, nhóc tới tham gia đại hội Thông gia sao?”

Ông lão cũng đã phát hiện Sở Phong, ông ta hơi dùng sức đã tung người bay tới cạnh Sở Phong ngước mặt lên nhìn hắn., Đôi mắt có thần của ông quan sát Sở Phong một cách cẩn thận. 

“Xin hỏi, tiền bối là…” Sở Phong cũng không trả lời mà trước hết muốn biết thân phận của ông lão này.


“Ta chính là trưởng lão khách khanh (1) của Chí Tôn sơn trang, Tử Hiên Viên.” Ông lão vỗ ngực mà nói.

(1)   Trưởng lão khách khanh: người được mời về để đảm nhận vị trí trưởng lão chứ vốn không phải người của sơn trang 

“Tử Hiên Viên? Chẳng lẽ ông ta có quan hệ với Tử Linh sao?”

Nghe được lời này thì Sở Phong cũng suy đoán, dù sao họ Tử cũng không có nhiều người, ít nhất là từ nhỏ tới giờ hắn chỉ biết hai người, một là Tử Linh còn người còn lại là ông lão trước mắt.

“Nói đến thì cháu gái bảo bối của ta hình như cũng tham gia đại hội Thông gia, cũng rèn luyện ở núi Vạn Yêu này, nhóc con, nhóc có biết cháu gái của ta không? Có biết nó bây giờ ở đâu không?” Tử Hiên Viên đột nhiên mở miệng hỏi. 

“Trưởng lão Hiên Viên, không biết tên cháu gái của ngài là gì?”

“À, nó gọi là Tử Linh, nhóc biết nó đúng không?”

“Chuyện này…” Mặc dù đã có hoài nghi nhưng khi biết được đáp án chính thức thì Sở Phong vẫn không thể tưởng tượng nổi, lúc này lại gặp ông nội của Tử Linh, đây cũng không phải chuyện tốt. 

Chủ yếu nhất đó là ông nội của Tử Linh còn mạnh hơn Tử Linh nhiều, là một cao thủ sâu không lường được, nếu như Tử Linh nói cho ông nàng biết chuyện hắn cướp đoạt bí kỹ của nàng thì chẳng phải hắn sẽ thảm lắm sao?

“Hóa ra ngài là ông của Tử Linh à. Tử Linh thì ta biết nhưng ta tới tham gia đại hội Thông gia chỉ là vì rèn luyện thôi.”

“Nhưng mà ta không cẩn thận đi lạc đường, cũng được hơn một ngày rồi nên bây giờ ta thật sự không biết Tử Linh ở đâu.” 

Sở Phong mới trốn ra, làm sao có thể trở về được? Hơn nữa còn là mang theo ông lão thực lực mạnh đến mức biến thái này, vậy chẳng phải là tự tìm đường chết sao.

“Ờ, hóa ra là vậy à, vậy nhóc đúng là ngu ngốc.”

“Nhưng số nhóc cũng rất may mắn khi gặp được ta, để ta mang nhóc đi tìm bọn họ vậy.” 

Vừa nói Tử Hiên Viên vừa lôi ra một tấm bản đồ, tấm bản đồ ghi chép về nơi rèn luyện, cũng giống bản đồ của bọn Sở Phong vậy.

“Không dám làm phiền tới ngài, ngài cứ tự đi tìm họ là được, ta cũng không muốn ỷ vào năng lực của ngài để tìm.”

“Dù gì thì cái này cũng là một lần rèn luyện, ta lạc đường bởi vì năng lực của ta không đủ, ta cần phải cố gắng tăng năng lực của mình lên, cho nên ta phải dựa vào chính mình để đi tìm.” Sở Phong lắc đầu từ chối. 


“Aiz, là do nhóc không biết nơi này nguy hiểm như thế nào, dùng thực lực của nhóc mà cứ đi loạn thì đó là tự mình tìm chết mà thôi.”

“Tiền bối, thật sự không cần, cứ để ta…”

“Đừng nói nhảm, để ta mang nhóc trở về đi.” 

Tử Hiên Viên cũng không cho Sở Phong nói gì nữa, đưa tay ra tóm lấy áo của Sở Phong, Sở Phong chỉ cảm thấy hoa mắt, tiếng gió bên tai thổi vù vù thì hắn đã bị Tử Hiên Viên đưa lên trời rồi, tốc độ của Tử Hiên Viên rất nhanh, nhanh hơn mấy lần tốc độ của Sở Phong khi dùng Long Du Cửu Thiên.

Hơn nữa, cảm giác về phương hướng của Tử Hiên Viên cực mạnh, cũng biết sơ bộ về địa hình của núi Vạn Yêu, chỉ một lát ông đã có thể tìm ra nơi rèn luyện của Sở Phong.

Sau khi bay trong khu vực rèn luyện này một lát thì sắc mặt của Tử Hiên Viên biến đổi, mang theo Sở Phong lao xuống khu núi rừng bên dưới. 

Ngay khi đáp xuống khu núi rừng thì Sở Phong thấy không ổn, bởi vì hắn có thể nhìn ra nơi này chính là nơi mà bọn người Liễu Chí Tôn xây dựng nơi dừng chân tạm thời, xem ra lần này hắn gặp khó khăn rồi.

“Chuyện này…”

Chỉ là khi Sở Phong rơi xuống, nhìn rõ tất cả thì sắc mặt hắn biến đổi. 

Bởi vì hắn phát hiện nơi này bây giờ vô cùng lộn xộn, đại trận kết giới bị phá hủy, lều vải cũng bị xé nát, cách đó không xa còn có mấy chục bộ thi thể đang nằm, chính là những người đã tham gia đại hội Thông gia lần này, bọn họ đều chết rất thảm, không có người nào được chết toàn thây cả.

“Nguy rồi.” Nhìn thấy cảnh này thì Tử Hiên Viên tựa như đã đoán được cái gì vậy, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.

“Tại sao lại như vậy, lúc trước còn rất tốt mà, chẳng lẽ…” Sở Phong cũng rất giật mình, hắn không thể nào ngờ được sau khi hắn rời đi, chỉ trong thời gian ngắn mà đã xảy ra chuyện thế này. Như vậy chứng tỏ hiện giờ đám người Tử Linh đang gặp phải nguy hiểm rồi. 


Mà nhìn vào những thi thể và những nơi bị phá hủy thì Sở Phong cũng đã có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Chắc chắn là bọn họ bị yêu thú tấn công, hơn nữa yêu thú còn rất mạnh, nếu không thì với thực lực của Tử Linh và Liễu Chí Tôn thì sẽ không thảm tới mức này.

Những người khác chết hay sống thì Sở Phong cũng không quan tâm lắm, thế nhưng Tử Linh lại là Thần thể, Sở Phong còn muốn đạt được lợi ích từ trên người nàng nữa nên không hi vọng nàng sẽ gặp bất hạnh.

Thế là Sở Phong phóng Tinh Thần lực của mình ra, muốn tìm một chút manh mối. 

Sở Phong vừa tìm tòi thì đã phát hiện có dấu vết sinh mạng, ở trong đống người chết này lại còn có người còn sống.

“Trưởng lão Hiên Viên, đi tới bên này.”

Sở Phong vội vàng chạy tới, khi tới gần thì mới biết người này là một người đàn ông, đã mất hai chân, hình như bị người ta dùng lực xé ra vậy, thế mà người này vẫn còn sống, Sở Phong vẫn có thể cảm nhận được người này còn sống. 

“Này, ngươi chết hay chưa?” Bởi vì người này nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích nên Sở Phong phải xoay người hắn ta lại.

“Đừng có giết ta, đừng có giết ta.” Thế nhưng khi Sở Phong vừa chạm vào người hắn ta thì hắn ta liền gào lên, hóa ra hắn ta cũng không bị ngất chỉ là quá sợ hãi mà thôi.

“Cậu trai trẻ, đừng sợ, ta chính là trưởng lão của Chí Tôn sơn trang.” Đúng lúc này thì Tử Hiên Viên cũng xúm lại, ông đặt bàn tay nhỏ gầy của mình lên trán người đó, có một lực lượng đặc biệt được truyền tới đầu người đó. 

Được lực lượng đặc biệt của Tử Hiên Viên giúp đỡ nên người đàn ông này từ sợ hãi quá độ dần dần chuyển về bình thường, sau đó lý trí cũng dần dần khôi phục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận