Tu La Vũ Thần

Sau khi quyết định xong Tử Hiên Viên cũng không còn để ý đến chàng trai bị ngất đi kia nữa, mà dẫn theo Sở Phong tiến thẳng về về hướng sào huyệt của Hắc Thiềm vương. Điều này chứng tỏ rằng ông cũng đang nóng lòng cứu người, không muốn chậm trễ nữa.

Tuy rằng núi Vạn Yêu khá lớn nhưng giờ đây, khi bay trên trời họ có thể quan sát được bao quát hết khắp nơi, hơn nữa Sở Phong còn là Giới Linh sư, năng lực cảm ứng phương hướng vô cùng mạnh nên nếu muốn tìm đến sào huyệt của Hắc Thiềm vương thì chỉ cần bản đồ chính xác nữa là đủ.

Cũng không cần nói nhiều, bản đồ trong đầu Sở Phong đúng là chính xác không sai, dưới tốc độ phi hành vô cùng nhanh của Tử Hiên Viên, hai người mau chóng tìm được một vùng đất bí ẩn. 

Nơi này là một rừng đá gập ghềnh được phân thành nhiều khối lớn nhỏ không đồng đều, trải dài khắp một vùng như những câu cổ thụ chọc trời.

Mà bên trong mảnh rừng đá này có nhất nhiều yêu thú đang đi qua đi lại, trong đó có hai con là yêu thú Thiên Vũ cảnh.

Tuy trông bọn chúng giống như chỉ đang đi dạo nhưng thực ra là chúng đang đi tuần. Điều này càng khẳng định rằng nơi này rất có thể là sào huyệt của chúng, nếu không thì không thể nào có yêu thú mạnh mẽ như vậy bảo vệ được. 

"Sao hả, Hiên Viên trưởng lão, ta không có gạt ngài chứ?" Giờ phút này, Sở Phong cùng với Tử Hiên Viên đang núp trong rừng rậm, Sở Phong đắc ý nói, bởi vì chỉ cần hắn tìm ra được nơi này thì ít nhất đã chứng tỏ rằng hắn không có lừa gạt Tử Hiên Viên.

"Ừ, không tệ, chẳngngờ rằng thằng nhóc ngươi cũng không đơn giản chút nào. Tuổi nhỏ như vậy mà đã là Giới Linh sư áo xám, hơn nữa lực cảm ứng còn vô cùng mạnh mẽ." Tử Hiên Viên hài lòng gật đầu, sau đó hỏi: "À phải rồi, nhóc con, ta còn chưa biết tên ngươi là gì."


Sở Phong đã nghĩ qua vấn đề này rồi, là nếu Tử Hiên Viên hỏi tên thì hắn phải trả lời thế nào. 

Cuối cùng hắn vấn quyết định không giấu diếm vị tiền bối này, mà nói đúng sự thật: "Vãn bối tên gọi Sở Phong."

"À, hóa ra là Sở Phong, tên cũng không tệ. Sở Phong, ngươi lên đường bình an." Đột nhiên Tử Hiên Viên cười một cách quỷ dị.

"Hiên Viên trưởng lão, người có ý gì?" Thấy vậy, Sở Phong khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy hơi không ổn bèn lùi về phía sau theo bản năng. 

"Ngươi đi được rồi." Đúng lúc này, bàn tay Tử Hiên Viên chộp lấy bả vai Sở Phong, sau đó chỉ thấy cánh tay ông tavung lên, Sở Phong đã bay ra ngoài như một cọng cỏ.

Mọi thứ đến quá nhanh, Sở Phong còn chưa phản ứng kịp thì người đã bị ném vào trong rừng đá, lực rơi của hắn mạnh đến nỗi làm mặt đất bị thủng thành một cái hố sâu.

"Đáng chết." Lúc Sở Phong đứng dậy, mặt mũi cứng đờ, trong lòng thầm kêu không tốt 

Bởi vì bây giờ hắn đã bị yêu thú bao vậy, trước sau là hai con yêu thú Thiên Vũ cảnh, kích phát thiên lực thuộc về Thiên Vũ cảnh, ngăn chặn hết tất cả đường lui của hắn.

"Lại là đám con người quỷ quyệt, bắt nó lại cho ta." Một con yêu thú Thiên Vũ cảnh nhìn chằm chằm Sở Phong, ánh mắt tràn đầy ý hận, có thể thấy được bọn chúng vốn đã cực kì căm hậncon người.

Nhưng mà, sau khi phát hiện ra Sở Phong, bọn chúng cũng không trực tiếp giết hắn mà bắt lấy Sở Phong, dùng dây mây trói hắn lại, khiêng hắn vào sâu bên trong rừng đá, dường như đang mang Sở Phong vào trong hang ổ của bọn chúng. 

Giây phút này, Sở Phong không hề cảm thấy hốt hoảng mà đang còn đang suy tính. Hắn đang nghĩ lí do tại sao Tử Hiên Viên phải làm vậy với mình? Ông ta không có lí do để hại hắn, bởi vì từ lúc bắt đầu gặp nhau đến giờ, lão già mạnh mẽ này không hề biết đến ân oán của mình với Tử Linh, cũng không biết mình là một tên đào phạm.

Cuối cùng Sở Phong cũng nghĩ ra được hai khả năng.

Một là Tử Hiên Viên muốn lợi dụng hắn để đánh lạc hướng yêu thú. 

Dù sao cũng chưa chắc chắn đây là sào huyệt của Hắc Thiềm vương, trong này phòng bị thế nào cũng không biết, nếu như cứ tùy tiện xông vào thì chẳng phải là cách hay, để Sở Phong vào trước dò đường cũng là lựa chọn tốt.


Một khả năng khác chính là Tử Hiên Viên vẫn còn phòng bị với Sở Phong, sợ Sở Phong là gian tế yêu thú phái đến, cho nên mới muốn thử một chút, xem thử phản ứng của lũ yêu thú lúc thấy Sở Phong.

Mà cho dù là khả năng nào đi nữa thì cũng thấy được không phải Tử Hiên Viên cố ý hại hắn, nên Sở Phong cũng không lo lắng nữa, bởi vì hắn cảm thấy sớm muộn gì Tử Hiên Viễn cũng phải ra tay, dù sao ông ta cũng đang sốt ruột muốn cứu cháu gái mình ra. 

Cùng lúc Sở Phong đang âm thầm suy nghĩ, đám yêu thú đã mang hắn ra khỏi khu rừng đá tiến vào nham động dưới lòng đất.

Nham động này bốn phía đều là vách đá khắc hình vẽ đặc thù, phần lớn là hình vẽ yêu thú, cũng có hình vẽ con người, còn cả hình vẽ yêu thú giao chiến với con người. Sở Phong có thể hiểu sơ qua nội dung của những bức hình này.

Chính là một câu chuyện kể về việc con người thường xuyên bắt nạt yêu thú, sau đó yêu thú đứng lên phản kháng, tóm lại là miêu tả yêu thú rất chính nghĩa, còn con người biến thành một phe tà ác. 

Có thể thấy được, yêu thú đã sớm có địch ý đối với con người. Nhưng mà đây không phải là điều Sở Phong quan tâm, hắn chỉ muốn biết là bọn chúng định dẫn hắn đến chỗ nào.

Đáp án nhanh chóng hiện ra. Sau khi bọn chúng đi mấy vòng bên trong nham động gập ghềnh thì bước đến một tòa nham động có không gian khá rộng rãi.

Tòa nham động này nhìn khá giống một tòa đại điện hơn nhưng nếu như so với kiến trúc nguy nga tráng lệ của con người làm ra thì tòa đại điện này quá sơ sài. 

Tuy nhiên, vì đây là đại điện do yêu thú xây dựng nên cũng xem như là khá được. Vì yêu thú vốn không theo đuổi những vẻ đẹp tinh mĩ bên ngoài huống hồ chi thẩm mĩ của bọn chúng lại thuộc về một trường phái khác.

Mà bây giờ, trong tòa đại điện này tụ tập mấy ngàn con yêu thú, bọn chúng đang đứng ngay ngắn hai bên đại điện, tu vi không hề thấp, đều là Huyền võ cảnh.


Nhưng mà, nếu nói mạnh nhất thì phải kể đến con yêu thú ngồi ở phía cuối cùng trong tòa đại điện. 

Con yêu thú này mình người đầu thú, nói đúng hơn là nó có một cái đầu cóc, hơn nữa còn là màu đen, trông vô cùng kinh tởm.

Nhưng mà đừng nhìn vẻ ngoài xấu xí của nó mà khinh thường, tu vi của nó vô cùng cao thâm, đến mức tinh thần lực của Sở Phong cũng chẳng thể cảm ứng được tu vi của nó đang ở cấp bậc nào.

Vẻ ngoài xấu xí cùng với tu vi thâm sâu khó lường, Sở Phong không cần nghĩ cũng biết, nó chính là Hắc Thiềm vương. 

Tuy nhiên, điều này không quan trọng, quan trọng là giữa đại điện đang có một nhóm người. Nhóm người này bây giờ cũng giống như Sở Phong vậy, bị dây mây trói lại, bọn họ cũng chính là những người đã đi rèn luyện cùng với Sở Phong, là đám người Tử Linh và Liễu Chí Tôn.

"Sở Phong?" Thấy Sở Phong, đám người Liễu Chí Tôn cũng sững sờ, trên mặt hoàn toàn bất ngờ, bởi vì bọn họ không ngờ rằng, Sở Phong chạy nhanh như vậy cũng bị bắt đưa đến đây.

Mà sau khi thấy bọn họ, trong lòng Sở Phong cũng mừng như điên, trước hết, điều này khẳng định là hắn không đi lạc, mà đã tìm được bọn Tử Linh. 

Sau đó, Sở Phong nhìn thấy Tử Linh xen lẫn trong đám người. Y phục chỉnh tề trên người nàng và vẻ mặt điềm nhiên đã gián tiếp nói cho hắn biết một chuyện: Tử Linh chưa bị yêu thú làm nhục, vẫn còn trong trắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận