“Đây…”
Nhìn võ kỹ trong tay, Sở Phong hơi do dự bởi trước đó hắn đã thỏa thuận rằng sau khi thành công, võ kỹ sẽ đưa cho Tử Linh, còn hắn sẽ lấy Huyền dược. Cho dù có nói thế nào, võ kỹ này cũng nên đưa cho Tử Linh mới phải.
Nhưng dù sao đây cũng là võ kỹ cấp chín, là võ kỹ mà cả đại lục Cửu Châu này chưa ai từng tu luyện. Phải đem nó đi tặng người khác khiến Sở Phong thật sự đau lòng.
“Sở Phong, đưa võ kỹ cấp chín này cho nàng ta đi.”
“Chỉ cần ngươi cho nàng võ kỹ cấp chín này thì ngươi sẽ chiếm được trái tim của nàng thôi! Nha đầu này nhất định sẽ vì thế mà yêu ngươi!”
“Chỉ là một cuốn võ kỹ cấp chín làm sao so sánh được với lợi ích mà Thần thể trời ban mang lại cho ngươi. Thế này cũng cần phải đắn đo sao?” Trong lúc Sở Phong vẫn còn đang do dự, giọng nói nhắc nhở của Đản Đản đột nhiên vang lên bên tai.
Với sự nhắc nhở của Đản Đản, Sở Phong cắn chặt răng, sau đó tranh thủ lúc Tử Linh không để ý liền ra tay nhanh như chớp, chụp võ kỹ lên trên đầu Tử Linh.
“Vù vù!”
Trong khoảnh khắc khi võ kỹ tiếp xúc với trán Tử Linh, nó lập tức hóa thành một luồng sáng rọi, chui vào đầu nàng rồi biến mất không dấu vết.
“Sở Phong, huynh…”
Tử Linh rất sự kinh ngạc trước hành động của Sở Phong, hai mắt trừng lên, cái miệng xinh xắn cũng hơi nhếch lên một chút.
Bởi vì nàng không ngờ Sở Phong lại chủ động tặng võ kỹ cấp chín này cho mình. Nên nhớ đây không phải là loại võ kỹ thông thường mà là võ kỹ cấp chín đấy!
“Nói lời giữ lời. Ta đã nói võ kỹ là của cô thì là của cô.” Sở Phong cười hì hì, nói.
Trông thấy dáng vẻ ung dung của Sở Phong, trong lòng Tử Linh giống như có một điều gì đó thay đổi, dâng trào cảm giác khác lạ không thể diễn tả được thành lời. Nàng hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Sở Phong, cảm ơn huynh!”
“Cảm ơn cái gì chứ! À đúng rồi, loại võ kỹ này có thật là võ kỹ cấp chín không?” Sở Phong chỉ khua khua tay tỏ ra không có gì nhưng sau đó vẫn tò mò hỏi tiếp.
“Ừ! Nó đúng là võ kỹ cấp chín, rất lợi hại đấy! Xem ra chủ nhân của nơi này là một vị cao thủ rất rất mạnh.” Tử Linh gật gật đầu nói.
“Đúng vậy! Ông ta chỉ để lại một mảnh Thần thức thôi mà đã lợi hại như thế rồi. Vậy chẳng phải con người thật của ông ta càng kinh khủng hơn sao?”
“Có điều rõ ràng là di tích này đã có từ lâu lắm rồi. Nếu như vị Giới Linh sư áo vàng kia thật sự là chủ nhân của nơi này, thế chẳng phải ông ta đã rất nhiều tuổi rồi sao? Vậy bây giờ ông ta đang ở cảnh giới nào nhỉ?” Sở Phong nói.
“Nơi này mặc dù không đến một ngàn năm tuổi nhưng chắc chắn cũng phải mấy trăm năm. Nếu như cường giả tu luyện đến bậc Võ Quân cao nhất thì tuổi thọ có thể kéo dài lên đến mấy trăm năm. Còn nếu là cảnh giới Võ Vương thì lại càng không cần phải nói. Huống chi tuổi thọ của Giới Linh sư vốn đã dài hơn người bình thường rồi.” Tử Linh giải thích.
“Ừ.” Nghe những lời này, Sở Phong cũng gật đầu đồng ý. Nhưng hắn cũng nhận ra, những thứ mà Tử Linh biết dường như không ít hơn mà thậm chí còn nhiều hơn hắn một chút. Ít nhất là về những cảnh giới trong tu võ, Tử Linh biết rõ hơn Sở Phong nhiều.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Nhưng vào lúc này, tảng đá ở giữa cung điện bỗng bắt đầu rung lên thật mạnh. Ánh sáng bảy màu chiếu rọi lên tòa cung điện phía trên cũng nhanh chóng biến mất. Cuối cùng, cung điện từng đặt võ kỹ cấp chín dần tan biến, phần đỉnh cung điện lại quay về dáng vẻ vốn có của nó.
Nhưng tiếng rung chuyển ầm ầm của tảng đá lại không biến mất mà càng lúc càng to hơn. Hơn nữa, cùng với âm thanh này, tảng đá bắt đầu chậm rãi chìm xuống.
Sau khi tảng đá đó chìm xuống, Tử Linh và Sở Phong kinh ngạc phát hiện ra một con đường khác. Tuy rằng nó rất hẹp nhưng chắc chắn đó là một con đường.
“Còn có một con đường bí mật khác cơ à?”
Sở Phong mừng rỡ, dùng Tinh Thần lực dò xét thử, sau khi nhận thấy không hề có bất cứ nguy hiểm nào liền đi xuống đó trước.
Tử Linh cũng bám sát phía sau.
Sau khi đi theo con đường này khoảng một nghìn thước thì đột nhiên xuất hiện một cánh cửa trong suốt, qua đó có thể trông thấy mọi thứ bên ngoài.
“Đây... đây là gì?” Trông thấy thứ ở bên kia cửa kết giới, Sở Phong và Tử Linh đều cảm thấy bất ngờ.
Đây cũng là một tòa cung điện, nó có hình dáng giống hệt với cung điện khi nãy.
Chỉ là ở giữa tòa cung điện này lại là một bãi đá hình tròn đang lơ lửng. Bãi đá này rất lớn, đường kính khoảng một trăm thước, trông như một cái sân nho nhỏ. Nó cứ nhô lên hạ xuống lúc cao lúc thấp, bồng bềnh trôi nổi giữa không gian mênh mông của tòa cung điện, trông rất thần kỳ.
Nhưng đây vẫn chưa phải trọng điểm, cái chính là bái đá ấy đang tỏa ra một luồng ánh sáng sáng rọi, bao phủ khắp mọi nơi.
Dưới ánh sáng ấy, có tám mươi tám người đang ngồi xếp bằng trên mặt đất. Họ chính là những cao thủ đứng đầu do thế lực khắp mọi nơi phái đến.
Có điều, lúc này sắc mặt bọn họ không tốt lắm, hai tay chồng lên nhau, toàn thân run rẩy. Họ đang dùng Thiên lực để ngăn cản một thứ gì đó.
“Phụt!”
Đột nhiên, một ông lão có cảnh giới Thiên Võ nhất trọng run bần bật lên rồi phun máu tươi ra tung tóe. Ông ta gục xuống, cả người không còn sức lực, bắt đầu giãy giụa đau đớn và hét lên một cách thảm thiết.
Trong lúc giãy giụa, thân thể ông ta cũng bắt đầu co quắp, vặn vẹo. Từ trong cơ thể không ngừng phát ra âm thanh răng rắc tựa như xương cốt toàn thân đang bị nghiền nát, đồng thời cả người cũng bắt đầu biến dạng, cuối cùng hóa thành một vũng máu tươi.
Thấy cảnh ghê rợn ấy, Sở Phong và Tử Linh chỉ còn biết quay sang nhìn nhau, rùng mình rồi hít một hơi thật sâu. Phải là lực lượng đáng sợ cỡ nào mới có thể khiến một cường giả Thiên Võ nhất trọng đang sống sờ sờ biến thành một vũng máu tươi?
“Khốn kiếp, bị trúng kế rồi! Ở đây vốn chẳng có kho báu nào hết, chỉ là một trận pháp ảo ảnh thôi! Chúng ta mắc bẫy rồi!”
Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng dài màu đỏ trong đám người ấy tức giận quát lớn. Đây là Cốc chủ của Hỏa Thần cốc, một cao thủ Thiên Võ ngũ trọng.
“Hỏa Thần Cốc chủ, nếu không phải do ngươi quá hấp tấp, trông thấy kho báu liền bay vút qua đó thì chúng ta cũng chẳng đi theo ngươi để rồi rơi vào trận pháp ảo ảnh này, bây giờ muốn thoát cũng không được!”
Một gã có mái tóc đen và hàng lông mày sắc như kiếm lạnh lùng hừ một tiếng. Vị này cũng là cao thủ có thực lực Thiên Võ ngũ trọng, đó là Cốc chủ của Kiếm Thần cốc.
“Nói láo! Nếu không phải các ngươi đều có dã tâm thì sao phải đi theo ta rồi cùng rơi vào cái bẫy này?” Cốc chủ Hỏa Thần cốc tức giận quát lớn.
“Tất cả câm miệng cho ta! Trận pháp này có uy lực mạnh như thế, các ngươi không tập trung ngăn cản mà lại còn lãng phí sức lực để cãi nhau là sao? Các ngươi muốn chết tại đây phải không?” Đợt nhiên, một người lớn tuổi tóc hoa râm tức giận lớn tiếng quát.
Ông ấy mặc áo Giới Linh màu lam. Tuy rằng cả ba người họ đều là Thiên Võ ngũ trọng nhưng khí tức của ông ấy cực kỳ hùng hậu. Hơn nữa, trước ngực ông còn đeo một miếng huy hiệu của công hội Giới Linh. Ông ấy chính là hội phó của công hội Giới Linh.
“Ha ha, thật không hổ là Giới Linh sư. Lại còn biết tiết kiệm thể lực để ngăn chặn uy lực của đại trận pháp cơ đấy!”
“Nhưng thật đáng tiếc! Trận pháp này không phải loại các ngươi có thể chống đỡ được đâu! Đừng nói là các ngươi, mà e rằng dù lão tổ tông của Hoàng triều Khương thị có đến cũng khó thoát ra khỏi trận pháp này, nhất định cũng sẽ bị hóa thành vũng máu thôi!”