Tu La Vũ Thần

“Thứ nhất là không phải ai cũng có thể nhận ra ta là Thần thể trời ban.”

“Thứ hai, sức mạnh của ta cũng có thể che giấu được.”

Tử Linh mỉm cười, khí diễm màu tím bỗng chốc thu lại. Sau đó nàng nhún nhẹ một cái, chỉ nghe một tiếng “vèo” vang lên, Tử Linh đã bay về phía cửa kết giới trong suốt với một tốc độ nhanh khủng khiếp, không kém Long Du Cửu Thiên là bao. 

“Nghĩa phụ, con đến cứu người đây!” Sau khi Tử Linh vào trong điện liền ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng. Âm thanh này vang vọng khắp cả tòa cung điện hệt như tiếng sấm rền.

“Con nha đầu này từ đâu chui ra vậy?” Sự xuất hiện bất thình lình của Tử Linh làm bốn tên yêu vương giật bắn người, bởi chúng phát hiện Tử Linh đột nhiên nhảy bổ ra từ trên vách tường. Mà chúng đã quá quen thuộc với vách tường đó, nó kiên cố vững chắc không thể bị đạp đổ, làm sao có thể có người đi xuyên qua tường được?

“Tử Linh, con đừng qua đây! Loại trận pháp này không phải loại con có thể chống đỡ được. Mau chạy đi!” Nhìn thấy Tử Linh xông tới, mặt Tần Lôi bỗng biến sắc, vội vàng hét lên. Từ đó có thể thấy được ông ta thật sự quan tâm đến Tiểu Linh. 

“Nghĩa phụ đừng sợ! Con có bảo vật do ông nội tặng, có thể phá giải tất cả trận pháp trong thiên hạ, giết chết vạn vật yêu ma! Đối với bảo vật này thì loại trận pháp ấy chẳng là cái đinh gì cả.” Tử Linh cười ngọt ngào, rút ra một bảo vật sáng lấp lánh từ túi Càn Khôn.

Bảo vật này được Tử Linh giữ chặt trong tay nên không nhìn ra được nó là vật gì. Nhưng ánh sáng màu xanh lục phát ra qua những kẽ tay nàng thật sự rất chói lọi, tựa như nó có thể bao trùm tất cả mọi vật trong vòng vài trăm thước.


Tử Linh giơ nó lên cao, trông có vẻ cực kỳ thần thánh. Nàng cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng đến chỗ đám người Tần Lôi. Dáng vẻ đó trông tràn đầy tự tin tựa như vật trong tay nàng thật sự có thể cứu được bọn họ vậy. 

“Không hay rồi! Mau bắt con nha đầu đó lại!”

Thấy vậy, bốn đôi mắt đỏ ngầu của bốn tên yêu vương bỗng trừng lên giận dữ, vội chạy về phía Tử Linh. Đồng thời, bọn chúng cũng bộc phát khí tức hùng mạnh của bản thân hòng bao phủ lấy Tử Linh, áp chế mọi hành động của nàng.

Nhưng chúng đâu biết rằng dù uy lực có mạnh nhưng vì Tử Linh đã thi triển sức mạnh của Thần thể nên khí thế khác hẳn người bình thường. Uy lực thông thường chẳng nhằm nhò gì với nàng. 

“Hừ! Bốn lão yêu quái kia, các ngươi dám tới gần thì đừng trách ta dùng bảo vật này giết chết các ngươi!” Tử Linh xoay người, chạy vọt về phía bên kia cung điện.

“Nha đầu thối! Bổn vương nhất định phải ăn tươi nuốt sống ngươi!” Bốn tên yêu vương hoàn toàn bị Tử Linh thu hút, tập trung bao vây Tử Linh lại.

“Nha đầu Tử Linh này thật sự biết diễn trò. Tiếp theo đến lượt ta ra tay rồi!” 

Thấy Tử Linh đã đánh lạc hướng được bốn tên yêu vương, Sở Phong hết sức vui mừng. Vừa thoáng suy nghĩ một chút, con rồng nhỏ màu xanh lập tức xuất hiện dưới chân hắn. Một luồng sáng chợt lóe lên, Sở Phong đã bay thẳng đến chỗ bãi đá.

“Không ổn! Vẫn còn một tên nữa!” Khi Sở Phong vừa mới bước vào cung điện, bốn tên yêu vương liền cảm nhận được khí tức của hắn, hai tên trong số đó bèn chia ra bay về huớng Sở Phong.

“Bốn lão yêu quái kia, hôm nay bổn cô nương ta đây sẽ xử lí các ngươi! Chịu chết đi!” Tử Linh thấy chúng đã phát hiện ra Sở Phong liền nhanh chóng đánh lạc hướng, vội vàng ném bảo vật tỏa ánh hào quang vào giữa bốn tên yêu vương. 

“Cẩn thận!” Tử Linh hét lên một tiếng khiến bốn tên yêu vương giật mình, sau đó cả đám cùng đồng loạt ra tay, chém về phía vật đang tỏa sáng rực rỡ kia.

Nhưng đòn tấn công của bốn tên yêu quái còn chưa chạm đến thì vật đó đã không thể chống đỡ được khí tức phát ra từ chúng, nhanh chóng bị nghiền nát, hóa thành bột mịn màu xanh phân tán trong không trung.

“Đây vốn dĩ chẳng phải thứ bảo vật quý giá gì!” Lúc này, bốn tên yêu vương mới hiểu ra. 

Bởi vì chúng chẳng cảm nhận được bất cứ sự uy hiếp nào từ đám bột mịn màu xanh kia. Đây nào phải bảo vật giết yêu quái, chẳng qua chỉ là một thứ đồ bỏ đi mà thôi!


“Bốn tên đần kia, cái thứ vừa dọa các ngươi sợ chết khiếp chẳng qua chỉ là một viên dạ minh châu bình thường thôi!” Thấy bốn tên yêu quái kinh ngạc tột độ, Tử Linh liền cười khanh khách trêu ngươi chúng, cười đến nghiêng ngả cả người.

“Con nha đầu chất tiệt! Ta sẽ tra tấn ngươi đến chết!” Biết được mình bị lừa, hai trong bốn tên yêu vương bay về phía đài cao, hai tên còn lại xông về phía Tử Linh. 

“Sở Phong, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào huynh đó!” Tử Linh nói vọng về hướng đài cao rồi nhảy vụt một cái, chạy đi như bay, miệng vẫn còn la hét: “Đến đây, đến mà truy bắt bổn cô nương này! Bắt được có thưởng nha!”

Cùng lúc đó, Sở Phong đã lên được đến chỗ đài cao. Lúc này trong lòng hắn cực kỳ kích động, bởi hắn phát hiện ở đây bố trí rất nhiều bùa chú đặc biệt, tạo thành một đại trận pháp trông cực kỳ lộng lẫy.

Nhưng lúc này Sở Phong không chú ý đến đống bùa chú đó mà là thứ đặt tại trung tâm trận pháp. 

Tại đó có cắm một cây búa lớn. Cây búa này dài khoảng hai thước, có màu tưởng chừng như đen tuyền nhưng khi có ánh sáng quét qua, trên nền đen ấy lại hiện ra ánh sáng màu đỏ máu. Dường như màu đen này không phải màu đen thông thường mà được tạo nên bởi sự tích lũy và ngưng đọng của vô số máu tươi.

Hình dáng của cây búa thần này trông cũng khí phách cực kỳ. Phía trên là một cái đầu búa lớn, sắc bén không gì bằng, có thể chém đứt bất kỳ vật nào. Cho dù có là con voi khổng lồ, chiếc búa này cũng dễ dàng chém đứt đầu nó.

Còn phía dưới cây búa lại là một móc câu hình bán nguyệt. Cái này gần giống với một thanh đao lớn, có thể sử dụng tương đương như cây búa. Nhưng nó lại càng giống móc câu moi móc lục phủ ngũ tạng của con người hơn. 

Cây búa lớn này quả thực là một loại vũ khí chém giết lợi hại. Sở Phong tinh ý phát hiện ra ở giữa cây búa đó còn viết bốn chữ lớn: “Tu La Quỷ Phủ”.


“Hay lắm! Tu La Quỷ Phủ, ngươi thuộc về ta rồi!” Sở Phong bước đến phía trước cây búa, đưa tay tóm chặt lấy nó. Nhưng khi Sở Phong dùng lực nhấc tay lên, định mang cây búa Tu La này ra khỏi đại trận pháp, mặt hắn bỗng biến sắc.

Bởi vì Sở Phong kinh ngạc phát hiện ra mình không thể nhấc nổi cây búa này. Tu La Quỷ Phủ tựa như đã hợp nhất với tảng đá, hắn chẳng thể dịch chuyển nổi. 

“Ha ha ha! Thằng nhãi ngu ngốc, ngươi cho rằng ngươi có thể nhấc được Tu La Quỷ Phủ sao?”

Ngay lúc này, sau lưng Sở Phong đột nhiên vang lên tiếng cười chế giễu. Khi quay đầu lại nhìn, hắn thấy Độc Xà vương đang đứng phía sau, dần dần tiến lại gần hắn. Uy lực phát ra từ trên người hắn ta đã chặn đường lui trước mặt Sở Phong.

“Vù vù!” 

Cùng lúc này, Hắc Tử vương cũng đứng chặn ở đầu bên kia bãi đá, phong tỏa đường lui phía sau Sở Phong. Y vừa bước lại gần Sở Phong vừa nói:

“Cây Tu La Quỷ Phủ này đặt tại đây đã mấy trăm năm rồi, đến sư tôn của ta và Yêu vương năm xưa cũng không thể rút ra nổi. Lẽ nào ngươi cho rằng ngươi có thể rút nó ra, trở thành chủ nhân của nó à?”

“Thật quá ngây thơ, quá nực cười! Ha ha ha…” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận