"Hóa ra là như vậy à? Nếu đã thế, chẳng phải có nghĩa là Tu La Quỷ Phủ trong tay ta mới là Kỳ Binh chân chính ư?" Nghe thấy lời giải thích này, Sở Phong vô cùng mừng rỡ.
"Đương nhiên rồi, ngươi cứ thử điều khiển nó xem, chắc chắn nó sẽ cho ngươi tùy ý sử dụng." Đản Đản mỉm cười nói. Sở Phong có được món Kỳ Binh như vậy, bản thân nàng cũng cảm thấy vui mừng thay cho hắn.
Sở Phong cũng không còn băn khoăn nữa, hắn nắm chặt tay lại, trong lòng bàn tay đột nhiên có ánh sáng lóe lên chiếu rọi bốn phía, Tu La Quỷ Thủ lại biến về hình dạng như lúc trước, nằm gọn trong lòng bàn tay Sở Phong.
Tiếp đó, Sở Phong lại tập trung tinh thần, Tu La Quỷ Phủ lóe lên lần nữa rồi biến mất, ẩn vào lòng bàn tay của hắn.
Sau khi tận mắt chứng kiến việc Sở Phong có thể điều khiển Tu La Quỷ Phủ thuần thục như thế, vẻ mặt của tất cả mọi người đang ở mặt ở đó đều nhanh chóng thay đổi, chẳng biết phải dùng từ ngữ gì để có thể diễn tả nữa.
Đúng lúc này, Tử Linh bước về phía trước mấy bước, nói với mọi người đang có mặt ở đó: "Ta nghĩ rằng với kinh nghiệm của các vị tất nhiên đều biết việc Kỳ Binh nhận chủ này, người bình thường vốn không thể có năng lực sử dụng nó được, dù cho có cầm nó trong tay thì cũng chỉ giống như đang cầm một khối sắt mà thôi, chẳng hề vận dụng được một chút sức mạnh nào hết."
"Chỉ có người được nó lựa chọn mới có thể sử dụng được sức mạnh của nó, mà bây giờ, Kỳ Binh này đã nhận Sở Phong là chủ, điều này chứng tỏ rằng nó vốn không phải vật vô chủ mà là ngược lại, chính nó đã lựa chọn Sở Phong, các vị còn có gì muốn nói hay không?"
"Đây..." Giờ khắc này, mọi người đều im lặng, bởi vì họ chẳng còn biết phải phản bác như thế nào nữa cả, sự thực quả đúng như những gì Tử Linh vừa nói, Kỳ Binh trước mắt này không phải là vật vô chủ nữa.
"Không ngờ rằng việc Kỳ Binh nhận chủ này lại có thật." Phó Hội trưởng của công hội Giới Linh, Cao Kỳ Chí lên tiếng cảm thán, tuy rằng giờ phút này trên mặt ông ta đong đầy cảm xúc hâm mộ nhưng chẳng hề xen lẫn sự tham lam.
"Chủ nhân của tòa di tích này rất lợi hại, ngoài trừ Kỳ Binh này có lẽ còn có bảo vật khác cũng nên." Tử Linh xen miệng nói.
"Đúng rồi, vị cô nương này, Sở Phong tiểu hữu, hình như lúc nãy hai người không phải đi tới từ chính điện đúng không?" Cao Phó Hội trưởng tò mò hỏi.
"Đúng vậy, ngoài nơi này ra, còn có một con đường bí mật nữa, con đường này có rất nhiều nhiều cơ quan, ta và Sở Phong phải cố gắng lắm mới ra khỏi đó được, chỉ tiếc là chẳng thu hoạch được gì, sau đó thì chúng ta đi đến đây." Tử Linh lắc lắc đầu.
"Thật ư? Con đường bí mật kia nằm ở đâu vậy?" Nghe vậy, sắc mặt của Giới Diêm và các tộc nhân của Giới thị đều thay đổi, tâm tư bắt đầu chuyển hướng.
Bọn họ đều là Giới Linh Sư, giới linh thuật của Giới Diêm lại khá mạnh mẽ, Tử Linh và Sở Phong không tìm thấy gì nhưng không có nghĩa là sau khi bọn họ vào thì cũng sẽ giống như vậy.
Tiếp đó, Tử Linh nói vị trí của con đường bí mật kia cho Giới Diêm. Công hội Giới Linh và các tộc nhân của Giới thị cùng chúng cường giả khác cũng đều tiến vào đó xem xét.
Sau khi Kỳ Binh nhận chủ, không ai còn có ý định là khó Sở Phong nữa, cũng vì vậy mà hắn nhàn rỗi hơn rất nhiều, bắt đầu xem xét xung quanh. Sở Phong cũng có mục đích của riêng mình, cái hắn muốn tìm chính là mục đích lúc đầu hắn đến đây, là có thể tôi luyện ra bảo vật Tinh Thần Lực.
Bởi vì Sở Phong đã từng hỏi Cao Phó Hội trưởng, lúc bọn họ đến có phát hiện được bảo vật đặc thù không. Cao Phó Hội trưởng trả lời cũng rất sảng khoái, từ lúc tiến vào đây đến giờ bọn họ chẳng phát hiện được gì cả.
Đó cũng là lý do vì sao sau khi tiến vào tòa cung điện cuối cùng, phát hiện bảo tàng dưới tảng đá lớn này lại kích động như vậy, cuối cùng còn khiến mình bị nhốt trong đó.
Sau khi biết được mọi chuyện, Sở Phong nghĩ rằng thứ bảo vật hắn muốn có lẽ vẫn còn đang ở trong tòa cung điẹn àny, cho nên bắt đầu xem xét xung quanh cẩn thận.
Nhưng càng tìm kiếm, Sở Phong lại càng cảm thấy bất an. Hắn gần như đã lục soát toàn bộ tòa địa cung khổng lồ này mấy lần rồi nhưng vẫn chẳng có thu hoạch gì, giống y như những gì Cao Phó Hội trưởng đã nói, nơi này ngoài trừ Kỳ Binh ra thì chẳng còn gì nữa cả.
"Bực thật, sao lại chẳng có bảo vật nào có tác dụng với Tinh Thần Lực thế này?" Sở Phong cau mày, trong lòng cảm thấy hơi hoảng loạn, nếu tìm không thấy bảo vật này, Tinh Thần Lực không thể nào tiến xa hơn được nữa, hắn cũng chẳng có cách nào để cứu Tô Nhu và Tô Mỹ.
" Đừng nóng vội, có lẽ ngươi đã có được bảo vật như lời yêu thú kia rồi đấy." Đản Đản dột nhiên mở miệng nói.
"Đản Đản, ngươi nói như vậy là sao?" Sở Phong cảm thấy rất khó hiểu.
"Tập trung cảm nhận Tu La Quỷ Phủ trong lòng bàn tay ngươi thử xem, dùng Tinh Thần Lực của ngươi để cảm ứng, có phải ngươi phát hiện rằng trong chỗ sâu nhất của Quỷ Phủ, có một tầng năng lượng vô hình đang ngăn cản ngươi?" Đản Đản nói.
Sở Phong cũng không dám trì hoãn, vội vàng làm theo lời Đản Đản vừa nói, cuối cùng hắn phát hiện, quả thực mọi việc đúng như lời Đản Đản vừa nói.
"Đản Đản, đây là sao vậy? Chẳng lẽ, Tu La Quỷ Phủ này chính là bảo vật có thể tôi luyện Tinh Thần Lực sao?" Sở Phong vô cùng mừng rỡ, điều này giống như nắm bắt được một tia sáng trong đêm tối mênh mông vô tận vậy.
"Kỳ Binh chân chính quả thực còn có một số công dụng khác nữa, loại công dụng đặc thù này thường không liên quan đến năng lực chiến đấu."
"Nếu như ta đoán không lầm, Kỳ Binh này của ngươi quả thực có thể tôi luyện Tinh Thần Lực."
"Nhưng mà, loại năng lực đặc thù này phải có trận pháp đặc biệt kích hoạt mới có thể phóng thích ra được."
"Đây cũng là lý do vì sao phía trên tảng đá lúc nãy lại được viết rất nhiều ký hiệu liên quan đến trận pháp."
"Lúc ngươi nhảy lên tảng đá kia vì thời gian cấp bách nên không chú ý đến chi tiết này mà chỉ lo rút Tu La Quỷ Thủ thôi."
"Nhưng mà ta lại chú ý tới, cho nên, ngay lúc đó ta đã cố gắng ghi nhớ hết những phù chú trận pháp này, chờ sau khi ngươi ra khỏi đây ta có thể giúp ngươi bố trí lại trận pháp đó, dùng nó để dẫn dắt tiềm lực của Tu La Quỷ Phủ."
"Nếu Tu La Quỷ Phủ này quả thực đúng là bảo vật có thể tu luyện Tinh Thần Lực thì chắc chắn sẽ có tác dụng, còn nếu không phải thì chỉ có thể chứng minh rằng ngươi đã bị người khác lừa rồi. Nơi này vốn chẳng có gì cả, yêu thú kia bảo ở đây có bảo vật tu luyện Tinh Thần Lực chỉ là lừa gặt ngươi đến đây chịu chết mà thôi." Đản Đản giải thích nói.
"Ừ, cũng rất có thể như vậy." Sở Phong gật gật đầu, hắn cảm thấy những lời Đản Đản vừa nói rất có lý, hiện tại hắn cũng chỉ có thể thử một lần mà thôi.
"Con bà nói, chẳng có gì cả, ở đây vốn chẳng có gì hết."
"Chết tiệt, là ai đã tung tin đồn nói ở đây có bảo tàng? Là ai nói ở đây có di tích của cao thủ tu võ? Đây quả chực chính là đồn bậy, là nói xạo, là lừa đảo."
Đúng lúc này, bên tai Sở Phong không ngừng truyền đến những tiếng la hét đầy giận dữ, thậm chí có người còn ra sức đánh vào mấy bức tường cứng rắn của tòa địa cung này.
Các nhân vật thuộc hàng Tông chủ của các thế lực đứng đầu cũng cẩn thận xem xét kỹ càng tòa địa cung này giống như Sở Phong vậy.
Nhưng mà, bọn họ chẳng hề phát hiện được gì cả, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy cực kỳ bực bội. Vì để vào đây, bọn họ đã bị tổn thất không ít cường giả cảnh giới Thiên Vũ, những cường giả như vậy không phải chỉ cần bồi dưỡng trong một sớm một chiều là được, giờ không tìm thấy gì quả thực chính là tổn thất vô cùng lớn.
"Sở Phong tiểu hữu, lần này may mà có ngươi và Tử Linh, chờ sau khi trở lại Chí Tôn Sơn Trang, Tần Lôi ta nhất định sẽ cảm tạ ơn cứu mạng của Sở Phong tiểu hữu chu đáo." So với những người khác, Tần Lôi có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, ông ta cũng quả thực rất cảm kích ơn cứu mạng của Sở Phong và Tử Linh.
Tiếp đó, Tần Lôi mời các nhân vật cấp bậc Tông chủ cùng trở về Chí Tôn Sơn Trang làm khách, xem kết quả của đại hội Thông Gia.
Lúc đầu, các Tông chủ vốn không định đi, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì họ đồng ý, vì vậy, đoàn người chậm rãi rời khỏi núi Vạn Yêu, quay trở về Chí Tôn Sơn Trang.
Nhưng mà, bởi vì trong lòng kiềm nén bực bội nên trước khi rời đi, họ đã triển khai một cuộc càn quét quy mô rộng, giết hại không ít yêu thú ở núi Vạn Yêu. Mà núi Vạn Yêu trong tình hình không có Yêu Vương bảo vệ như hiện tại, quả thực là phải chịu tổn thất vô cùng lớn.