Tu La Vũ Thần

"Cuối cùng Sở Phong cũng trốn thoát thành công rồi."

Đối với những ánh mắt thù hằn kia, phó hội trưởng Cao căn bản không thèm để tâm, điều ông ta quan tâm chỉ là sự an nguy của Sở Phong, nhìn thấy Sở Phong trốn thoát thành công, trên khuôn mặt tiều tụy kia mới hiện ra một nụ cười an tâm.

Mà Từ Trọng Vũ ở phía sau người, cùng các trưởng lão của công hội Giới Linh cũng đều như vậy, đều vì sự trốn thoát thuận lợi của Sở Phong mà vui mừng. 

Chỉ có điều, trái ngược với bọn họ, bên phía Giới Diêm thì mặt mũi tối sầm, buồn bực không thôi, một trăm lẻ năm vạn viên Huyền Châu, đây đâu phải con số nhỏ, vậy mà lại bị Sở Phong cướp mất.

Quan trọng nhất, bọn họ đều là những nhân vật như thế nào chứ? Bọn họ đều là những nhân vật có uy quyền nhất đại lục Cửu Châu, vậy mà lại để một tên nhãi mười sáu tuổi trốn thoát giữa tầng tầng lớp lớp bao vây, thật không còn mặt mũi nào, không thể chịu đựng được.

"Xoạt." 

Bỗng, trước mắt Giới Diêm chợt sáng bừng, hai tai động một cái, trên mặt xuất hiện sự kinh ngạc không dễ gì phát hiện, sau đó ông ta hướng ánh mắt về phía chân trời nơi Sở Phong chạy trốn, khóe miệng nhếch thành một đường cong đầy an tâm.

"Vù vù vù"

Giờ phút này, xung quanh Sở Phong, từng trận cuồng phong không ngừng gào thét, mà Sở Phong thì vẫn cấp tốc tiến về phía trước. 

Mặc dù lúc này đã rời khỏi Chí Tôn sơn trang, nhưng hắn không dám lơ là một chút nào, suy cho cùng cũng là vì uống thuốc cấm giúp tăng năng lực nên hắn mới có được thực lực như bây giờ.


Đợi sau khi thuốc hết tác dụng, hắn không những mất đi tốc độ cực hạn và thực lực tu vi như hiện tại, mà thân thể còn phải chịu đựng phản phệ của thuốc cấm, chịu sự đau đớn kịch liệt.

Trong hoàn cảnh như vậy, Sở Phong đừng nói đến chạy trốn, sợ rằng ngay cả đi một bước cũng đều rất khó khăn, vì thế trước khi thuốc hết tác dụng, Sở Phong phải dốc toàn lực để tiếp tục chạy, tìm một nơi an toàn để ẩn thân mà chỗ này phải càng xa sơn trang càng tốt. 

"Vèo vèo vèo."

Thế nhưng bỗng nhiên, từ bốn phương tám hướng của Sở Phong, lại xuất hiện từng luồng khí màu lam, mà luồng khí lam kia uyển chuyển như rồng uốn lượn không ngừng ẩn hiện xung quanh Sở Phong, cùng Sở Phong như bay như chạy.

Hơn nữa số lượng ngày càng nhiều, cuối cùng, tất cả bốn phương tám hướng của Sở Phong đều là luồng khí xanh kia. 

"Đây là? Kết giới màu lam!" Đối diện với sự thay đổi này, Sở Phong hoảng hốt thất kinh, bởi vì hắn có thể nhận ra được, giờ phút này luồng khí lam tích tụ ngày càng nhiều kia chính là kết giới màu lam mà duy chỉ linh sư giới Lam Bào mới có.

Mà cũng chính lúc Sở Phong phát hiện ra sự bất thường, kết giới màu lam đã tích tụ ở một chỗ tạo thành một hình cầu tròn to, bao vây Sở Phong ở bên trong.

"Phá cho ta." Sở Phong không dám sơ suất, vội vàng rút ra một tấm bùa chú tấn công ném ra ngoài. 

Chỉ có điều, tấm bùa chú tấn công của hắn không hề có tác dụng với những kết giới này. Cho dù nó vẫn có thể bộc phát lực tấc công cực mạnh, nhưng thực sự vẫn không có cách nào làm rung chuyển kết giới.


"Oành oành oành oành"

Sau một lần thất bại, Sở Phong lại liên tiếp ném ra mấy tấm bùa chú tấn công, hơn nữa đều cùng ném ở một nơi, mặc dù mấy bùa chú này sau khi bộc phát thực sự có chút tác dụng, nhưng vẫn không thể phá vỡ kết giới kia. 

Khiến Sở Phong kinh ngạc hơn cả là kết giới này ngưng tụ thành tầng tầng lớp lớp, lúc này đây đã ngưng tụ thành vô số tầng, tưởng chừng đến gió cũng không thể lọt qua, Sở Phong đã hoàn toàn bị vây ở trong đó.

"Là kẻ nào đã âm thầm ra tay?" Sở Phong nhíu chặt hai mày, hắn biết thủ đoạn lợi hại như vậy, cho dù có là Giới Diêm cũng không thể làm được, sợ rằng người ngáng đường hắn lúc này lại là một nhân vật vô cùng đáng gờm.

"Sở Phong, ngươi thật là to gan." 

Mà ngay lúc này,

Đột nhiên một tiếng quát chói tai vang lên, thanh âm kia cực kì dữ dội, tựa như sấm rền trong tai Sở Phong vậy, ầm ầm khiến Sở Phong chếnh choáng, ngiêng trái nghiêng phải, suýt nữa té xuống.

Theo sát ngay phía sau, kết giới màu lam phía trước Sở Phong bắt đầu rung chuyển, cuối cùng biến thành một cánh cửa lớn, mà từ trong đó một người đàn ông trung niên thân mặc bộ y phục đen từ từ bước ra. 


Người đàn ông này, hai hàng lông mày rậm, hai mắt sắc như kiếm, mái tóc đen dài tùy ý xõa trên vai, kết hợp cùng với một thân y phục đen tuyền, tỏa ra một sự ngang tàng phóng khoáng, nhưng lại cũng vô cùng nguy hiểm.

Bởi vì Sở Phong kinh ngạc phát hiện, tu vi của người đàn ông này đã đạt đến Thiên Vũ lục trọng.

Mặc dù người đàn ông này chỉ hơn Giới Diêm một trọng, nhưng thực lực hai người lại cách nhau một trời một vực, không chỉ về tu vi, mà những hiểu biết của người đàn ông này về Tu Vũ, hay thiên chức của bản thân cũng đều hơn Giới Diêm rất nhiều. 

Ở trước mặt người đàn ông này, cho dù tu vi của Sở Phong đã tăng lên đáng kể, hơn nữa trong tay còn có kì binh, nhưng vẫn cảm thấy bản thân vô lực, giống như một con kiến đang đối mặt với con voi, thực lực hai người căn bản không thể nào so sánh.

" Người là tộc trưởng của tộc Giới thị, Giới Tinh Bằng?" Sở Phong trầm giọng hỏi. Bởi vì hắn cảm thấy,tuổi tác thế này thực lực thế này, cùng bộ y phục màu đen kia của thị tộc giới, vậy thì đây nhất định là tộc trưởng của tộc Giới thị, không còn nghi ngờ gì.

"Ngươi quả là thông minh, ta chính là tộc trưởng của tộc Giới thị, Giới Tinh Bằng." 

"Sở Phong, ngươi nhiều lần đối đầu với người của tộc Giới thị ta, bây giờ còn dám công khai lừa gạt lấy Huyền Châu của tộc ta, tội của ngươi không thể tha thứ. Trước khi chết, ngươi còn lời gì muốn nói?" Giới Tinh Bằng cao giọng hỏi, tựa như đế vương cao cao tại thượng thẩm vấn dân thường.

"A, quả là tộc trưởng của tộc Giới thị, Sở Phong ta thật vinh hạnh, đường đường là tộc trưởng tộc Giới thị mà cũng bị ta kinh động đến sao?" Sở Phong sảng khoái cười, sau đó nói: "Ta nào có lời gì để nói. Là ngươi muốn ta nói gì?"

"Ha ha, thông minh." 

"Nói thật đi, ta không tin tiểu tử nhà ngươi thực sự xuất thân từ Thanh Long tông tịch mịch kia, kể cả ngươi có đến từ nơi đó cũng tuyệt đối không phải học nghệ ở đó."

"Ta muốn biết, rốt cuộc sư phụ của ngươi là ai, là ai đã truyền thụ cho ngươi bản lĩnh như hôm nay, đến cả những kĩ nghệ bí truyền ngươi cũng nắm rõ, lại còn được kì binh thừa nhận." Giới Tinh Bằng hỏi, có thế thấy ông ta đã biết rõ chuyện của Sở Phong.


"Hừ, ai là sư phụ của ta ư? Tên sư phụ ta sẽ dọa ngươi đó, chỉ có điều ngươi không xứng đáng để biết tên người, ngươi dám thì thử động đến một đầu ngón tay của ta xem, người nhất định sẽ báo thù cho ta, sẽ diệt vong cả tộc Giới thị của ngươi." 

Sở Phong hừ lạnh một tiếng, trước mắt hắn đã không còn cách nào khác, nếu Giới Tinh Bằng đã không còn kiêng kị gì, hắn chỉ có thể mượn cớ mà hù dọa, không thành công cũng thành nhân.

"Ha ha, ngươi cho rằng ta thật sự sợ người đứng sau ngươi sao? Cái người mà ngươi gọi là sư phụ ấy sao? Ta chỉ là muốn biết, rốt cuộc là ai đang xúi giục ngươi đối đầu với tộc Giới thị ta."

"Ngươi không nói? Cũng được, hôm nay ta liều mạng với ngươi, tước đoạt võ kỹ cùng kì binh của ngươi, sau đó chờ sư phụ ngươi đến, ngày đó ta sẽ tiêu diệt hắn luôn." 

Đột nhiên, ánh mắt Giới Tinh Bằng chuyển lạnh, thiên lực hừng hực tầng tầng lớp lớp bộc phát, hướng về phía Sở Phong, sau đó vây Sở Phong lại. Bắt đầu tấn công Sở Phong.

"Oàng." Thấy vậy, Sở Phong cũng không dám lơ là, miệng niệm chú, một tầng khí lam nhạt liền ẩn hiện xung quanh, là Huyền Châu Giáp Thuật được thi triển để bảo vệ Sở Phong.

"Ách a ~~ " 

Thế nhưng, thiên lực của Nại Hà thực sự quá mạnh, cho dù Sở Phong có Huyền Châu Thuẫn Giáp Thuật hộ thể, nhưng cũng khó mà chống cự, cảm giác bị áp lực to lớn đè nặng lên từng thớ thịt, tưởng chừng như thân thể sắp bị ép tới cùng cực, không quá một giây nữa sẽ mất mạng.

"Oành" Nhưng ngay ở khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng nổ ầm truyền tới từ sau lưng Sở Phong, cùng lúc đó, thiên lực xung quanh Sở Phong đột nhiên tan biến trong chốc lát, đồng thời một giọng nói già nua cũng vang lên sau lưng Sở Phong.

"Chàng trai trẻ, Sở Phong còn nhỏ, chi bằng nể mặt lão phu, tha cho hắn một mạng." 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận