Tu La Vũ Thần

"Tử Linh cô nương! Cô kết bạn cùng Sở Phong thật sự là phí hoài bản thân, tự mình chặt đứt tiền đồ rộng mở. Ta khuyên cô nên suy nghĩ thật kỹ càng."

Trong lúc này, Phó tộc trưởng Giới Diêm của tộc Giới thị từ trong nhóm người bước ra. Giọng nói của lão rất vang, ánh mắt nhìn Tử Linh cũng có gì đó không mấy thiện cảm.

"Tử Linh cô nương. Phó tộc trưởng nói rất đúng. Cô tuyệt đối đừng vì cái tên nhóc vô lại Sở Phong mà hủy hại bản thân mình." 

Cùng lúc này ở phía sau lão ta, Giáo chủ Bạch Tạng giáo, Môn chủ Hỏa Thần môn, Tông chủ Nguyên Cương tông cùng với Cốc chủ của Tiêu Dao cốc và Kiếm Thần cốc cũng nhất loạt bước lên tiếp cận với Tử Linh đang đứng ở cao đài.

Dù sao những lời mà Tử Linh nói trước mặt mọi người cũng đồng nghĩa với việc nói cho toàn bộ người trong thiên hạ biết rằng cô muốn sát cánh cùng Sở Phong, trở thành kẻ địch của sáu thế lực.

Những lời này, nếu nói sau lưng thì cũng chẳng sao. Thế nhưng giờ này phút này, Tử Linh lại nói ra ngay trước mặt tất cả bọn họ. Đây quả thực là một cái tát vào mặt họ trước tất cả mọi người, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì. Nếu họ cứ bàng quan không quản như thế liệu có còn chút thể diện nào không? 

"Tử Linh ta muốn làm gì không cần các người phải khuyên bảo. Bởi các người vốn dĩ không thể ảnh hưởng đến ta, lại càng không thể can thiệp vào việc của ta." Tử Linh nhấn mạnh từng từ, quyết định dứt khoát.

"Tử Linh cô nương, nếu đã như vậy thì cô quyết tâm đối đầu với chúng ta rồi?" Hai mắt Giới Diêm híp lại, lạnh lùng hỏi.

"Vậy thì sao nào?" Tử Linh trừng mắt nhìn lão. Khi nàng biết được chân tướng sự việc thì trong lòng luôn cảm thấy không vui, nhìn lão không thuận mắt. 


"Nếu đã như vậy thì đừng trách chúng ta đã vô tình với ngươi." Giới Diêm cũng thẳng thắn, giọng điệu của lão đột nhiên lạnh lùng, chẳng có vẻ gì là thương hoa tiếc ngọc. Lão vung tay phát tán khí tức Thiên Võ ngũ trọng, định ra tay với Tử Linh.

"Lão phu muốn xem xem kẻ nào dám ra tay với cháu gái bảo bối của ta!"

Vào đúng lúc này, Tử Hiên Viên xuất hiện một cách bất thình lình bên cạnh Tử Linh, đồng thời một luồng khí tức vô hình bắt đầu tản ra từ chỗ ông ấy. 

Luồng khí tức này tuy vô hình nhưng lại khuấy động khiến vạn vật đều thay đổi. Không khí bị xé toạc, không gian vị xoay vần, vũ đài hoa lệ dưới chân cũng bị phá hủy, vô số vết nứt xuất hiện dưới chân ngọn núi.

Đến ngay cả Giới Diêm và các vị Tông chủ cũng bị luồng khí tức này làm cho nhe răng nhếch miệng, liên tục lùi lại bởi vốn dĩ họ không thể ngăn cản được.

Ngoài đám người Giới Diêm ra thì những nhân vật cấp thấp hơn có mặt tại đó càng bị luồng khí tức quật cho ngã ngựa, đổ rạp, thậm chí có một số người còn bị đè nén đến mức ngất đi, không thể dậy nổi. 

"Tử Hiên Viên?"

Sau khi Tử Hiên Viên xuất hiện, rất nhiều người đã nhận ra ông ấy. Dù sao ngày đó ở núi Vạn Yêu, Tử Hiên Viên đã từng ra tay cứu giúp thế hệ trẻ tuổi kiệt xuất của họ. Cho nên rất nhiều người có ấn tượng sâu sắc với Tử Hiên Viên, biết rằng đây là một vị tiền bối cao nhân không tầm thường.


Chỉ có điều, bọn họ không thể tưởng tượng được Tử Hiên Viên lại xuất hiện ở nơi này. Ngay cả đám người Giới Diêm cũng không thể tiếp cận được ông ấy nên cũng không khỏi cảm thấy hơi đáng sợ. 

Chí Tôn sơn trang có một vị coa nhân như thế trấn giữ, chẳng phải là họ có thể vượt qua công hội Giới Linh và Giới thị, có cơ hội trở thành thế lực mạnh nhất Cửu châu đại lục hay sao?

"Hóa ra các hạ chính là lão tiền bối Tử Hiên Viên. Hôm nay có duyên gặp mặt, thật sự vinh hạnh, vinh hạnh."

"Có điều, thường nghe lão tiền bối là một vị nhân sĩ chính nghĩa tâm từ nhân hậu. Không biết hôm nay vì sao lại đối đầu với chúng tôi? Lẽ nào hôm nay ngài muốn nối giáo cho giặc, thay tên Sở Phong đối đầu với chúng ta?" 

Sau khi Tử Hiên Viên xuất hiện, Giới Diêm bỗng nhiên chẳng còn cáu kỉnh, chắp tay cung kính với Tử Hiên Viên rồi mới bắt đầu mở lời.

Bởi vì từ trong luồng khí uy lực ban nãy,

Giới Diêm cảm nhận được khí tức đó còn mạnh hơn Giới Tinh Bàng. Điều đó cho thấy Tử Hiên Viên là một cường giả thực lực trên Thiên Võ lục trọng. Nhân vật như vậy không phải là người mà bọn họ có thể đối đầu được. 

Nếu Tử Hiên Viên thật sự muốn giúp Sở Phong, e rằng họ cũng chẳng có cácch nào bắt được hắn, hay ít nhất trong Giới thị của lão, khi cái Lão tổ tông còn chưa xuất quan thì ông ta không thể truy cứu bất cứ điều gì với Sở Phong.


"Lão phu và Sở Phong không có quan hệ gì, hắn sống hay chết cũng chẳng liên quan đến ta, càng không thể thay hắn ra mặt đối đầu với các vị được."

"Có điều, cháu gái bảo bối này của ta thì khác, bây giờ nó là người thân duy nhất của lão già này." 

"Nếu ai dám động vào nó, cho dù kẻ đó có là ai, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá rất đắt." Khi nói câu này, ánh mắt của Tử Hiên Viên đằng đằng sát khí, chỉ cần nhìn qua cũng khiến cho người khác phải cảm thấy run rẩy.

"Tiền bối đừng hiểu lầm, tôi vốn dĩ không có ý định làm hại đến Tử Linh cô nương. Chỉ là không muốn Tử Linh cô nương lầm đường lỡ bước nên có ý tốt muốn nhắc nhở cô ấy mà thôi." Giới Diêm nhanh chóng giải thích. Bởi hắn cảm thấy, nếu Tử Hiên Viên đã muốn giết thì ông ta sẽ chẳng còn con đường sống nào.

"Hừ! Cháu gái của ta lại cần ngươi nhắc nhở sao?" 

"Tóm lại, lão phu ta sẽ nói luôn ở đây, sự sống chết của Sở Phong không liên quan đến ta."

"Nhưng nếu kẻ nào dám động đến cháu gái ta, ta nhất định sẽ diệt cả nhà hắn, phá mộ tổ tiên nhà hắn, khiến hắn vĩnh viễn không thể vực dậy được."

Tử Hiên Viên hừ lạnh một tiếng, sau đó vung mạnh tay, một trận cuồng phong liền ầm ầm kéo đén. Khi cơn cuồng phong đó tiêu tán, cũng là lúc Tử Hiên Viên và Tử Linh biến mất không dấu vết, để lại một đám người trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi. 

"Linh nhi, con thật sự vẫn muốn đi theo thằng nhóc Sở Phong đó sao?" Trên một ngọn núi cao cách Chí Tôn sơn trang vài trăm dặm, Tử Hiên Viên khoạnh tay, mỉm cười nhìn đứa cháu gái mà mình cưng chiều.


"Ông nội, không phải ông cũng hi vọng Linh nhi tìm được một người có thể dựa vào được sao? Con cảm thấy Sở Phong chính là một người như thế." Tử Linh mìm cười ngọt ngào trả lời.

"Dựa vào? Thằng nhóc đó có thể là chỗ dựa cho con? Nó không hại chết con là may rồi. Bây giờ nếu con theo nó thì ngày ngày sẽ phải trải qua cuộc sống bị người ta truy đuổi. Cuộc sống như vậy là cái mà con gọi là có thể dựa vào?" Tử Hiên Viên bĩu môi. Tuy rằng lời nói có chút khó nghe nhưng trên mặt ông ấy lại chẳng có vẻ gì là trách cứ. 

"Hắn dám vì con mà hi sinh tính mạng thì tại sao con lại không thể vì hắn mà hi sinh bản thân?" Nụ cười trên khuôn mặt của Tử Linh càng trở nên ngọt ngào.

"Con bé này! Thật sự hết cách với con rồi. Thôi bỏ đi. Để con trải qua nguy hiểm vài lần dù sao cũng tốt hơn là cả đời êm đềm thuận buồm xuôi gió."

"Dù sao thì nha đầu con sớm muộn gì cũng có ngày phải trở về cố hương. Cái Cửu Châu đại lục nhỏ bé này không thể giữ được chân con lại." 

"Trước khi con đi, ta sẽ giúp con lần nữa, xem con đột phá thành công đến Thiên Võ cảnh được không. Nếu lần này thành công, ta sẽ cho phép con đi tìm Sở Phong." Tử Hiên Viên nghiêm túc nói.

"Nếu như không thể thành công thì sao ạ?" Nghe những lời nói đó, khuôn mặt bé nỏ của Tử Linh bỗng chốc trở nên nghiêm trọng.

"Không thể thành công, ta cũng sẽ cho con đi, nha đầu ngốc ạ." Tử Hiên Viên dùng ngón tay gõ nhẹ trán của Tử Linh, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ lại vừa tỏ ra cưng chiều. 

"Hí! Con biết ông nội đối với con tốt nhất mà!" Nghe đến đấy, Tử Linh mừng rỡ, nếu như nàng thật sự có thể bước vào Thiên Võ cảnh, đến lúc gặp được Sở Phong có thể sẽ đảm bảo hơn được phần nào.

Còn nếu không thể bước vào cảnh giới Thiên Võ cảnh, nàng cũng nhanh chóng đi tìm Sở Phong. Dù sao lúc này Sở Phong cũng đang ở trong tình thế ngàn vạn nguy hiểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận