Tu La Vũ Thần

"Không đúng, mọi người nhìn kìa, hình như Tống Thanh Phong đang đánh với một thiếu niên." Đột nhiên, có người nhận ra Tống Thanh Phong đang đánh nhau với một thiếu niên non nớt, hơn nữa dáng vẻ của bọn họ giống như đã quen biết nhau từ trước vậy.

"Thiếu niên đó không phải là người đang bị lục đại môn phái liên hợp lại với nhau truy nã, Sở Phong sao?"

"Trời ơi, đúng là Sở Phong, hắn làm thế nào mà chạy tới nơi này rồi?" 

Sau khi mọi người nhận ra người đang đánh nhau với Tống Thanh Phong là Sở Phong thì đều trợn tròn mắt, há hốc mồm, ai cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Sở Phong là ai, có lẽ trước đại hội Thông Gia thì chưa ai biết, nhưng sau đại hội Thông Gia thì chắc chắn trên đại lục Cửu Châu, rất nhiều người đều biết hắn là ai.

Dù sao một người có thể khiến cả lục đại môn phái liên hợp với nhau truy nã chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản, hơn nữa hắn còn trẻ như vậy, đương nhiên càng khiến mọi người chú ý. 

"Không phải nói Sở Phong đã trộm kỳ binh của lục đại môn phái ở di tích viễn cổ sao? Sao hắn lại không dùng?" Thấy Sở Phong và Tống Thanh Phong đang đánh nhau điên cuồng, không ngừng vừa tránh né lại đáp trả lại nhau, có người khó hiểu hỏi.

"Này, đó không phải chuyện quan trọng, quan trọng là khí tức trên người tên Sở Phong kia cư nhiên là Huyền Võ thất trọng, chuyện này không giống những gì viết trong tờ truy nã nha." Có người giật mình nói lớn.

"Huyền Võ thất trọng? Không đúng, không phải Huyền Võ thất trọng vốn không thể đánh lại cường giả Thiên Võ cảnh? Sao Sở Phong này lại có thể đánh với một cường giả đã đạt tới Thiên Võ nhất trọng như Tống Thanh Phong chứ." 


"Trời ơi, vậy không phải tên Sở Phong này là một quái nhân sao? Vậy mà có thể dùng Huyền Võ thất trọng đánh với Thiên Võ nhất trọng của Tống Thanh Phong?"

"Đúng rồi, ta nghe một người bạn tham gia đại hội Thông Gia nói, Sở Phong này đúng là một tên quái nhân, hắn từng suýt chút nữa thì đánh bại một cao thủ của giới Thanh Minh đấy."

"Thật sao? Hắn lợi hại như vậy sao?" 

"Nếu vậy, một trăm vạn viên Huyền châu trong lệnh truy nã cũng không dễ lấy được rồi."

Nhưng mọi người lại khiếp sợ phát hiện, Sở Phong hoàn toàn không bị yếu thế trong trận đánh với Tống Thanh Phong.

"Tống Thanh Phong, võ kỹ của Hỏa Thần môn các ngươi cũng chỉ có vậy, hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt về thực lực của Sở Phong ta." 

Sở Phong vẫn chưa hoàn toàn đánh hết sức, hắn chỉ dùng Ngự Không Thuật và một võ kỹ về thân pháp tránh né và phòng thủ trước những chiêu thức của Tống Thanh Phong. Nhưng hiện tại, hắn muốn thay đổi cục diện, từ bị động sang chủ động.

Vì lúc này người tới xem càng lúc càng nhiều, hắn muốn những người đang đứng xem có thể nhìn rõ cách hắn đánh bại một trong bốn thiên tài.

"Vù" 

Đột nhiên, Sở Phong thay đổi bộ pháp dưới chân, không lui về phía sau và tránh những đòn tấn công trước mặt nữa mà bước lên phía trước, chạy về phía Tống Thanh Phong.

"Nhãi ranh, ngươi có tài cán gì thì cứ đưa ra cho mọi người nhìn thử. Đừng cho là Tống Thanh Phong ta sợ ngươi."

Tống Thanh Phong hừ lạnh, suy nghĩ vừa nảy ra thì Thiên lực xung quanh cơ thể hắn ta bắt đầu xuất hiện sự thay đời. Thiên lực vây xung quanh người hắn bỗng chốc hóa thành một ngọn lửa rồi ngưng tụ lại thành một con rắn lửa rất lớn, đánh thẳng về phía Sở Phong. 

"Loại võ kỹ này không làm gì được ta đâu."

Sở Phong vẫn không lùi lại, trái lại hắn còn tăng tốc bước nhanh hơn, đồng thời thi triển Huyền Võ Thuẫn Giáp Thuật.

"Rầm" 


Con rắn dài bị đánh thì mở rộng miệng cắn Sở Phong, ngọn lửa hừng hực đánh về phía hắn nhưng Sở Phong có Huyền Võ Thuẫn Giáp Thuật bảo vệ, sao có thể bị một ngọn lửa như vậy làm bị thương.

Hắn nhanh chóng vượt qua ngọn lửa lớn đó rồi chạy tới trước mặt Tống Thanh Phong. Hắn đánh một quyền thì ngọn lửa còn đang hừng hực cháy xung quanh Tống Thanh Phong lập tức tan tành, cú đánh mạnh mẽ đánh thẳng vào người Tống Thanh Phong.

"Rầm" 

Nhưng lúc Sở Phong đánh về phía Tống Thanh Phong thì lại cảm giác trên người hắn ta có một thứ sức mạnh rất ôn hòa. Hắn thu lại cú đánh này rồi đánh một cú khác muốn khiến Tống Thanh Phong bị thương nặng, nhưng lại chỉ khiến Tống Thanh Phong lùi về phía sau vài bước mà thôi.

"Đây là..."

Cẩn thận nhìn kỹ lại thì mắt Sở Phong đột nhiên trợn tròn. Hắn kinh ngạc phát hiện, vào lúc này xung quanh cơ thể của Tống Thanh Phong xuất hiện một chiếc áo giáp màu vàng nhạt, và chính thứ này đã phản lại những đòn đánh của Sở Phong. 

Nhưng loại áo giáp màu vàng nhạt này lại không giống võ kỹ mà lại giống một bảo vật hơn, vì nó có thể tự động tỏa ra năng lượng.

"Là nhờ hai cái găng tay kia sao?" Sở Phong dùng Tinh Thần Lực quan sát thì phát hiện thì áo giáp màu vàng nhạt này dường như là do đôi găng tay của Tống Thanh Phong.

Chiếc găng đeo trên tay trái của Tống Thanh Phong có màu đỏ, trên đó viết một dãy ký tự phòng thủ. Mà chiếc giống vậy trên tay còn lại của hắn ta lại viết một dãy ký tự tấn công. 

Đúng lúc này, có ba bóng người bay vụt tới, đứng cạnh Tống Thanh Phong, đó là ba người Bạch Vân Phi, Đường Nhất Tu và Lưu Tiêu Dao.

"Tống huynh, tên nhóc này rất kỳ quái, một mình huynh chắc không phải đối thủ của hắn. Bốn huynh đệ chúng ta nên liên thủ cùng đối phó hắn." Lưu Tiêu Dao nói


"Không cần, chỉ là một thằng nhãi ranh mới đạt tới Huyền Võ thất trọng, ta có thể tự đối phó, vừa rồi ta chỉ nhường cho hắn mấy chiêu thôi." Tống Thanh Phong không phục từ chối. 

"Thôi đi, nếu không nhờ vào kỳ binh mà những tộc nhân của Giới thị kia tặng cho huynh thì sao huynh có thể chịu được cú đánh vừa rồi của thằng nhóc kia chứ."

"Nhưng đừng nói chuyện này nữa, xem ra lễ vật của tộc nhân Giới thị đưa tới cho Tông chủ chúng ta còn tốt hơn những gì chúng ta nghĩ." Đường Nhất Tu lườm Tống Thanh Phong một cái, sau đó nhìn về phía cổ tay mình.

Lúc này Sở Phong mới phát hiện trên cổ tay cả bốn người bọn họ đều có hai găng tay màu đỏ rất kỳ lạ. Nghe những lời của Đường Nhất Tu, Sở Ngọc cũng hiểu sơ về lai lịch mấy cái găng tay này, xem ra vì muốn mượn sức của mấy thế lực lớn, tộc nhân Giới thị đã tặng bọn họ thứ này. 

"Tống huynh, Lưu huynh nói rất đúng, tên nhóc con này rất kỳ quái, chúng ta không nên tốn thời gian với hắn, nếu không lát nữa hắn chạy mất thì mọi chuyện càng khó giải quyết hơn."

"Chúng ta vẫn nên tốc chiến tốc thắng, cũng xem như thử uy lực của kỳ binh nhân tạo này. Không phải Diêm phó tộc trưởng đã nói găng tay này vô cùng kì diệu sao, vừa có thể công lại có thể thủ, có thể so sánh với kỳ binh chân chính."

"Chúng ta còn chưa có cơ hội thử, không bằng hôm nay dùng tên nhóc con Sở Phong này thử xem uy lực của nó ra sao?" Bạch Vân Phi nói. 

"Cũng được, giải quyết thằng nhãi ranh này nhanh lên, đừng nghe hắn nói nhảm nữa."

Tống Thanh Phong là người đầu tiên ra tay, lúc này, những ký tự tấn công trên găng tay phải của hắn ta bắt đầu thay đổi, cơ thể hắn ta được vây quanh bởi một luồng không khí màu đỏ, mà khí tức trên người hắn ta cũng nhanh chóng tăng lên, dù là tốc độ hay sức mạnh đều mạnh mẽ gấp mấy lần lúc trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận