"Không tệ nha, đột phá được một cấp, bổn nữ vương ta nay đã là Huyền Vũ tứ trọng còn kém tiểu tử ngươi một cấp, hì hì..." Đản Đản nở cười vô cùng thỏa mãn.
Nhưng Sở Phong biết, nha đầu này là cố tình ra vẻ hài lòng vì nàng ta sợ Sở Phong có gánh nặng tâm lí.
Nhưng trong lòng Sở Phong cũng không thoải mái, dù hắn không biết ban đầu Đản Đản mạnh như thế nào nhưng hắn có thể tưởng tượng, một vị cường giả siêu cấp sau khi bị mất đi năng lực thì tâm lí muốn khôi phục năng lực vội vã đến mức nào.
"Đợi ở Tần Châu một thời gian nữa, nếu Tử Linh vẫn không tới tìm ta, ta sẽ rời đi, tìm một số nơi hung táng (1) chưa ai tới. Như vậy, không chỉ tu vi của ta tăng lên mà Đản Đản ngươi cũng sẽ mạnh lên." Đột nhiên, Sở Phong mở miệng nói.
(1) Hung táng: nơi dùng để mai táng vô cùng xui xẻo.
"Hung táng này, chỉ có thể gặp không thể cầu, chỉ có điều ở một số nơi nhất định sẽ có." Đản Đản cười hì hì nói.
"Nơi nào?" Sở Phong hỏi.
"Các thế lực đứng đầu hay thế lực đứng đầu đa phần là nơi ở của các bậc tổ tiên – những bậc cao nhân tu vi thâm sâu, mà bọn họ thân là hậu bối lại vô cùng kính trọng tổ tiên ông cha mình, cho nên thường hậu táng, hơn nữa còn phái các cường giả bảo vệ."
"Như vậy nơi mai táng không chỉ giữ cho di thể hoàn chỉnh mà đa số còn mai táng cùng lượng lớn bảo vật, bởi vì đây là để tưởng nhớ cũng như hiếu kính với người đã khuất."
"Mà ta thấy ở đại lục Cửu Châu này, ngoài nơi mai táng của hoàng tộc, nơi lớn nhất chính là nghĩa trang của Khương thị."
"Nhưng nghĩa trang của Khương thị thâm sâu khó lường, mà ngươi không thù không oán với bọn họ, nếu bây giờ ngươi động đến họ, với tu vi của ngươi khác nào tự tìm cái chết, cho nên ta không ủng hộ."
"Huống chi, nghĩa trang như vậy, đa phần đều là để hiếu kính với tổ tiên, khác hoàn toàn hung táng và di chỉ hoang."
"Nếu vô duyên vô cớ đi khai mộ tổ tiên người khác khác nào đi đào mộ tổ tiên của người khác, làm như vậy không đàng hoàng, mà với tính cách của ngươi tin chắc không muốn làm loại chuyện này."
"Nhưng có một số thế lực là ngoại lệ." Đản Đản cười hì hì nói, nhưng lại không nói rõ ra.
"Ý ngươi là, người đang truy nã ta là Hỏa Thần môn, Nguyên Canh tông, Kiếm Thần cốc, Bạch Tàng cốc, Tiêu Dao cốc, còn có Giới thị?" Nhưng Sở Phong thông minh như thế, sớm đã hiểu ý của Đản Đản.
"Giới thị thì bỏ qua đi, chưa tính đến lão quái vật đang bế quan mà đến ngay cả Giới Tinh Bằng, ngươi cũng không thể đối phó được."
"Nhưng Hỏa Thần môn, Nguyên Canh tông, Kiếm Thần cốc, Bạch Tàng giáo và Tiêu Dao cốc kia thì có thể thử."
"Được, đợi thêm một thời gian nữa, nếu Tử Linh vẫn không tới tìm ta, ta sẽ rời nơi này, lần lượt đi thăm mộ tổ của Hỏa Thần môn, Nguyên Canh tông, Kiếm Thần cốc và Bạch Tàng giáo."
"Hừ, bọn họ liên thủ truy nã ta, muốn đoạt kỳ binh của ta, đưa ta vào chỗ chết, ta liền giết chết tiểu bối của chúng, đào mộ của tổ tiên chúng." Sở Phong hạ quyết tâm, đợi một thời gian nữa, nếu Tử Linh còn chưa tới tìm thì hắn sẽ đi trả thù những thế lực truy nã mình ở toàn bộ Cửu Châu này.
Sau đó, Sở Phong lục soát túi càn khôn của Tống Thanh Phong, phát hiện tên đệ nhất đệ tử của Hỏa Thần môn này trên người còn có không bảo vật.
Thậm chí trên người hắn còn có ba vạn bảy ngàn năm trăm viên Huyền Châu, sợ rằng đến cả môn chủ khi ra ngoài cũng không đem nhiều Huyền Châu bên người như vậy.
Chắc hẳn Tống Thanh Phong đem số Huyền Châu này là để thoải mái sử dụng, dẫu sao thì nơi phong hoa tuyết nguyệt như Túy Sinh Mộng Tử cũng không phải nơi mà người bình thường có thể ra vào.
Nhất là những nữ tử mà Tống Thanh Phong tìm đều là những người có tu vi cực cao, nghe nói ở nơi đó, những nữ tử có tu vi càng cao thì giá càng đắt, mà cũng chỉ có Tống Thanh Phong mới có thể chi trả nổi.
Chỉ có điều, ba vạn bảy ngàn năm trăm viên Huyền Châu bây giờ căn bản cũng không là gì với Sở Phong, cho dù hắn chỉ cách Thiên Vũ lục trọng chút xíu, nhưng ba vạn bảy ngàn năm trăm viên Huyền Châu này cũng không đủ cho Sở Phong dùng, cho nên Sở Phong không luyện hóa, mà cất lại, phòng lúc cần dùng.
Ngoài ba vạn bảy ngàn năm trăm viên Huyền Châu, còn có mười viên thiên phẩm hạ cấp, thiên dược này còn đáng giá hơn Huyền Châu, tác dụng cũng mạnh hơn, dẫu sao trong đó cũng chứa thiên lực trên cả Huyền lực, chỉ là số lượng ít quá, không phát huy được tác dụng nên Sở Phong không luyện hóa mà cất giữ lại.
Mà ngoài thiên dược, còn có một ít vật lẻ tẻ, mà những thứ này không có ích gì với Sở Phong, nhưng không thể không nói, hai chiếc hộ oản của Tống Thanh Phong quả thực là bảo bối.
Sở Phong lấy xuống tỉ mỉ nghiên cứu một hồi, cảm thấy đây rất có thể là vật phẩm mô phỏng kỳ binh Kinh Cức Khải Giáp do Giới thị tạo.
Tuy rằng uy lực rất mạnh, nhưng hiển nhiên không bằng kỳ binh thật sự, hơn nữa ít nhất phải đạt Thiên Võ cảnh mới có thể phát huy tác dụng của nó, nếu là Huyền Vũ cảnh thì căn bản không thể sử dụng.
Nhưng dù là vậy thì nó vẫn là một bảo bối, đối với người đạt Thiên Võ cảnh mà nói, vật này vô cùng có ích, cho dù bản thân không dùng được, nhưng hai chiếc hộ oản (*) cũng nhất định có thể bán với giá không tệ.
(*) Hộ oản: đồ vật dùng để bảo vệ cổ tay
Sau khi lấy được không ít bảo bối trên người Tống Thanh Phong, Sở Phong lại tìm tòi một phen.
Sở Phong muốn vượt núi băng đèo bạt sơn vượt suối để tìm ba người Bạch Vân Phi, Lưu Tiêu Dao, Đường Nhất Tu.
Dẫu sao ba người họ cũng đã dùng thuốc cấm, giờ phút này ắt đã chịu phản phệ rồi, nếu Sở Phong tìm được họ thì ba bọn họ nhất định không thoát nổi, mà bảo bối trên người bọn họ đương nhiên cũng sẽ thuộc về Sở Phong.
Nhưng làm thế nào, Sở Phong chưa tìm được tung tích của họ, giống như bọn họ đã biến mất vậy, cho nên cuối cùng đành từ bỏ.
Sau đó Sở Phong treo xác của Tống Thanh Phong lên một cây đại thụ, hơn nữa còn khắc lên thân bốn chữ thật to: "Là Sở Phong giết."
Sở Phong chính là muốn cho thiên hạ biết là hắn giết Tống Thanh Phong - đệ nhất đệ tử của Hỏa Thần môn. Đây chính là cái giá Hỏa Thần môn phải trả khi truy nã Sở Phong.
Đúng như dự đoán, không đến mấy ngày, xác của Tống Thanh Phong đã bị người ta phát hiện, tin tức này được truyền đi rất nhanh, đầu tiên kinh động Tần Châu sau đó là những vùng lân cận cũng đều biết chuyện này.
Chỉ có điều, vẫn còn một chuyện mà Sở Phong không yên tâm, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, chính là ngày hôm đó hắn chỉ giết Tống Thanh Phong, rồi đem xác treo trên cây.
Nhưng sau đó tin tức truyền đilại là Sở Phong đã giết không chỉ có Tống Thanh Phong mà còn có ba người Lưu Tiêu Dao, Bạch Vân Phi, Đường Nhất Tu, hơn nữa toàn bộ còn bị treo lên cây, bị hút căn nguyên mà chết.
Vì thế, tin truyền đi là như thế này, Sở Phong kẻ bị sáu thế lực lớn liên hiệp truy nã, đã đến Túy Sinh Mộng Tử, giao đấu cùng Đường Nhất Tu, Bạch Vân Phi, Lưu Tiêu Dao, Tống Thanh Phong, bốn người thiên tài không dịch lại, uống cấm dược đặc biệt, nhưng vẫn không địch lại được.
Trong tình huống không thể làm gì ấy, bốn người chạy trốn khỏi Túy Sinh Mộng Tử, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi ma quỷ của Sở Phong, đều đã chết thảm.
Tin tức truyền đi quả là chấn động cả Cửu Châu.
Dẫu sao đã chết nhưng cũng là đệ nhất đệ tử của bốn thế lực lớn, cũng là thiên tài đứng đầu của lớp người trẻ, mà bọn họ lại đều bị Sở Phong giết, vậy rốt cuộc Sở Phong mạnh đến đâu? Rốt cuộc đáng sợ đến mức nào? Điều này làm bao người không ngừng suy đoán, trở thành đề tài mọi người bàn tán nhiều nhất lúc trà dư tửu hậu.
Có người cảm thấy Sở Phong quá lợi hại, là một người phi thường, cũng có người thấy Sở Phong đáng sợ, loại người này nhất định phải trừ khử không thì sau này nhất định sẽ thành tên đại ma vương máu lạnh, có thể khiến đại lục Cửu Châu lâm vào lầm than.
Nhưng bất kể người bên ngoài suy đoán gì, ngày hôm ấy hắn chỉ giết Tống Thanh Phong, ba người còn lại tuyệt đối không phải hắn giết.
Cho nên hắn cũng đang phỏng đoán, ba người còn lại rốt cuộc do ai giết, người này rốt cuộc là bạn hay là địch.