“Vèo!”
Đột nhiên một luồng gió mạnh bay vút qua, Sở Phong đã vọt tới trước mặt hai vị hộ vệ trông cửa. Hai người này còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì đã bị lưỡi đao sắc bén trong tay Sở Phong chặt đứt đầu.
Sau đó, Sở Phong và Tử Linh đi vào Hỏa Thần Lăng Viên. Trên đường đi, hễ ai nhìn thấy Sở Phong và Tử Linh, dù là đệ tử hay trưởng lão đều không có cơ hội sống, bọn họ còn chưa kịp kêu lên thì đã bị Sở Phong và Tử Linh giết chết rồi.
Hai người họ nhanh chóng giết chết một ngàn không trăm năm mươi tám người bảo vệ của Hỏa Thần Lăng Viên.
Sau đó, với lực lượng mạnh mẽ của một Giới Linh sư áo lam như Tử Linh, bọn họ nhanh chóng phá vỡ tất cả các kết giới cũng như mọi cơ quan ở đây, dễ dàng xâm nhập vào trung tâm Hỏa Thần Lăng Viên ẩn sâu trong lòng đất.
“Đúng là kẻ có tiền, ngay cả nghĩa trang cũng xây dựng tốt như vậy. Bao nhiêu kiến trúc của các thế lực tam lưu cũng không xa hoa bằng nơi này.”
Vào trung tâm của Hỏa Thần Lăng Viên, nhìn thấy kiến trúc hoành tráng với những vật phẩm điêu khắc tinh thế, Sở Phong buông lời cảm thán.
Từng bia mộ trong Hỏa Thần Lăng Viên đều là những pho tượng lớn được điêu khắc thành dáng vẻ của người đó khi còn sống. Trên bề mặt bia mộ cũng khắc lại tất cả những chuyện của các vị tiền bối đời trước, bao gồm chức vị của họ và những gì họ đã cống hiến cho Hỏa Thần môn.
“Môn phái càng lớn mạnh thì càng sĩ diện, chuyện này cũng rất bình thường.” Tử Linh giải thích.
Đừng nhìn nha đầu này mới mười lăm tuổi thôi đâu, thật ra tâm trí nàng đã trưởng thành rất nhiều, hơn nữa kinh nghiệm cũng rất phong phú, sự hiểu biết trên các lĩnh vực đều không thua kém Sở Phong.
“Oa, đúng là nhiều đồ ăn ngon, lại còn rất tươi mới nữa! Không lẽ mỗi ngày bọn họ đều đưa tới sao?”
Vì thực lực của những người chết ngoài kia không phải cao lắm nên Sở Phong không hứng thú với bản nguyên của bọn họ. Nhưng khi nhìn thức ăn trước bia mộ, hắn lại cảm thấy rất thú vị, cũng chẳng thèm khách sáo gì mà cầm vài món lên, vừa đi vừa ăn vừa ném sang hai bên.
“Đừng ăn nữa, phải bắt đầu rồi!” Đột nhiên, Tử Linh nhìn về phía trước.
Vào lúc này, Sở Phong cũng trông thấy cánh cửa lớn trước mặt bọn họ. Đặc biệt là trước cánh cửa ấy còn bố trí một kết giới không thể khinh thường.
Kết giới này rất mạnh, hiển nhiên do một vị cao nhân để lại, dù là Tử Linh cũng phải dùng kết giới trận mởi mở ra được.
“Nương tử đừng sợ, ta có kết giới thạch.” Sở Phong phất tay lên, một đống kết giới thạch liền hiện ra trong tay hắn. Thứ này có thể giúp tăng sức mạnh của kết giới trận, như vậy sẽ nhanh chóng mở ra được cánh cửa lớn này.
Quả nhiên, sau khi Sở Phong giúp thì kết giới huyền diệu của Tử Linh càng trở nên mạnh mẽ hơn, cửa lớn trước mặt nhanh chóng mở ra.
“Oa...” Sau khi cửa lớn mở ra thì đôi mắt Sở Phong sáng lên, vì sau cánh cửa kia là một không gian khác, trong đó là hai mươi mốt bia mộ.
Xung quanh hai mươi mốt bia mộ này là từng luồng ánh sáng chói mắt tỏa ra từ những viên Huyền châu, Nguyên châu và Linh châu xếp xung quanh đó.
Trong số châu ngọc này, tuy Huyền châu có số lượng ít nhất nhưng dù vậy cũng phải có bốn, năm trăm nghìn viên, Nguyên châu có mấy triệu viên, còn Linh châu thì đếm không hết, chắc cũng phải đến cả trăm triệu viên.
Những tài nguyên tu luyện quý giá như vậy lại bị đem ra để trang trí cho đống bia mộ và quan tài ấy.
“Không ngờ Hỏa Thần môn lại dùng nhiều tài nguyên tu luyện như vậy để tế mấy người đã chết này, đúng là phí của trời mà1” Sở Phong há hốc mồm nói.
“Tất cả bọn họ đều là Môn chủ đời trước của Hỏa Thần môn, đã cống hiến rất nhiều cho nơi này. Nếu không, làm gì có Hỏa Thần môn của ngày hôm nay!”
“Số tài nguyên tu luyện đó tượng trưng cho những quyền lợi mà bọn họ nhận được lúc còn sống, cũng thể hiện việc Hỏa Thần môn bọn họ không quan tâm tới những tài nguyên tu luyện hay tài phú trên đời.” Tử Linh giải thích.
“Tử Linh, vậy nếu tính tài sản của Hỏa Thần môn bằng Huyền châu thì kết quả sẽ thế nào?” Sở Phong tò mò hỏi.
Vì trước kia hắn đã từng nhìn thấy chủ nhân của những môn phái lớn lúc lấy ra hơn một trăm nghìn viên Huyền châu mà vẻ mặt đã giống như bị cắt thịt. Hắn còn nghĩ chắc bọn họ đều không có được một trăm vạn viên Huyền châu, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì có vẻ như không giống như vậy.
“Theo ta được biết, nếu tính tài sản của Chí Tôn sơn trang bằng Huyền châu thì chắc cũng lên tới năm, sáu triệu.”
“Mà Hỏa Thần môn còn lâu đời hơn cả Chí Tôn sơn trang. Hơn nữa, đây còn là môn phái bá chủ ở Tống Châu, cũng đã được xây dựng từ vài trăm năm rồi. Chắc chắn nếu tính tài sản của bọn họ bằng Huyền châu thì cũng trên sáu triệu viên đấy!” Tử Linh giải thích.
“Nhiều vậy sao? Vậy mà trước đó ta còn tưởng lừa một trăm nghìn viên Huyền châu của bọn họ thì đã gây ra tổn thất lớn cho bọn họ rồi chứ.”
“Dùng nhiều công sức như vậy mà chỉ lấy được một góc nhỏ trong tài sản của bọn họ, vậy mà lúc đó đám người này còn bày ra dáng vẻ như bị cắt thịt lột da nữa chứ! Con mẹ nó!” Sở Phong nghĩ tới vẻ mặt của mấy vị Tông chủ khi hắn nói muốn một triệu viên Huyền châu thì lập tức muốn chửi bới.
“Đây đều là tài sản mà bao nhiêu đời Tông chủ tích góp lại, huynh nghĩ bọn họ muốn dùng thì dùng sao? Với bọn họ, dùng một trăm nghìn Huyền châu của môn phái đã là một số lượng lớn!”
“Dù sao những môn phái như vậy phải luôn ổn định tài sản của mình. Tuy bọn họ có nhiều tiền nhưng không phải lúc nào cũng có thể đưa ra, dù sao còn cần dùng số tài sản khổng lồ này để nuôi mấy ngàn vạn đệ tử, bồi dưỡng những người ưu tú nối nghiệp. Chỉ có như vậy thì những tài năng trong môn phái mới không ngừng tăng lên, môn phái mới có thể ổn định vị thế, đứng vững không ngã.”
“Vì vậy, bọn họ chỉ nghĩ tới chuyện không ngừng tăng tài sản của mình, tăng sản nghiệp của môn phái. Còn số tài sản trong tay, sao bọn họ có thể tùy tiện lấy ra được?”
Tử Linh cười ngọt ngào rồi nói với Sở Phong: “Số tài nguyên tu luyện đó, ta không cần một viên nào, huynh cứ lấy hết đi.”
“Tử Linh, như vậy không ổn lắm đâu?” Thật ra, Sở Phong thật sự muốn chiếm hết số Huyền châu trong này, dù sao từ trước đến nay hắn chỉ độc lai độc vãng nên đã hình thành thói quen thấy bảo vật thì muốn lấy hết đi.
Nhưng nghe Tử Linh nói như vậy thì hắn mới phát hiện, giờ hắn đâu chỉ có một mình nữa mà bên cạnh còn có cả Tử Linh, nếu vậy sao hắn có thể giành hết mọi thứ làm của riêng được.
“Huynh cứ lấy hết đi, ta thấy nước miếng của huynh sắp chảy tràn ra trên số Huyền châu đó rồi.” Tử Linh cười tủm tỉm.
“Nhưng mà, không lẽ nàng không cần tài nguyên tu luyện sao?” Sở Phong hỏi.
“Ta? Đương nhiên ta cần, nhưng ta không cần nhiều như huynh, có thể nói tài nguyên tu luyện cũng không quan trọng với ta lắm.”
“Vì ta có thần thể trời ban, thần lực trong cơ thể ta chính là sự hỗ trợ lớn nhất. Điều ta cần nhất là phải hiểu về thần lực trong cơ thể mình, vì đó mới chính là những gì có thể giúp ta tăng tu vi.”
“Nhưng trùng hợp là huynh lại ngược lại với ta, huynh cần rất nhiều tài nguyên tu luyện đúng không?” Tử Linh tủm tỉm nói.
“Sao nàng biết?” Sở Phong nhíu mày, cảm thấy dường như Tử Linh biết chuyện gì đó, dù sao Thần Lôi trong cơ thể là bí mật lớn nhất của hắn.