Chín giờ sáng.
Mạc Hiển lái xe, Tần Lan ngồi bên ghế phụ lái, hai người cùng đến trung tâm thương mại bán đồ hiệu Thiên Hải!
“Không phải đến nhà cô sao? Chúng ta đến đây làm gì?”. Anh xuống xe nhìn xung quanh nhỏ giọng hỏi.
Tần Lan liếc nhìn anh, rồi ngó quần áo trên người anh rồi thấp giọng nói: “Mua quần áo cho anh, tránh để lát nữa có người nói anh ăn mặc quần áo si đa, khiến người ta chê cười!
“Có nhầm hay không vậy, quần áo tôi rất mắc đấy! Sở dĩ không có thương hiệu là vì mỗi món đồ đều do nhà thiết kế bậc thầy cao cấp ở nước ngoài làm thủ công, quần lót tôi đây cũng toàn là lụa tơ vàng đấy, không tin tôi cho cô xem!”
Nói rồi, Mạc Hiển muốn kéo quần mình cho Tần Lan xem, cô ấy trừng mắt nhìn, không giận, lên tiếng: “Lát nữa anh bớt nói mấy câu nhảm này đi, bọn họ không tốt tính như tôi đâu!”
“Áo quần tôi đây là do bậc thầy Bối Lãng Ninh tự tay thêu từng chỉ từng nét, giá trị hơn trăm triệu đấy! Cô đây… Xem nó là hàng chợ sao?”
“Chẳng lẽ không phải? Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, mau đi thôi!”
Xấu hổ!
Mạc Hiển xem như cũng hiểu được đôi điều, đừng nghĩ đến chuyện thay đổi quan điểm của phụ nữ về anh, bởi vì nhiều lúc đúng là đàn gảy tai trâu!
Hai người đang chuẩn bị đi vào trung tâm thương mại Thiên Hải, sau lưng lại vang lên âm thanh.
“Ồ, hôm nay trùng hợp vậy! Không ngờ ở đây còn gặp được cô Tần!”
Quay đầu nhìn thì thấy một cô gái mặc váy liền thân, mang giày hiệu Balenciaga khoác tay một người đàn ông khá béo đi về phía này.
Cô gái đó nhìn từ xa thì cũng khá xinh đẹp nhưng nhìn gần thì nhận ra được là cả gương mặt đều đã phẫu thuật, hơn nữa còn trang điểm đậm son phấn, gương mặt trông rất khoa trương, kẻ mắt như muốn kéo dài đến sau gáy,
Nhưng nếu dùng dao cạo xuống, chắc cũng cào được cả cân bột!
Kiểu đường nét sắc sảo của cô ta so với nét đẹp của Tần Lan, quả thực như cách biệt trời đất, người xinh đẹp chỉ cần trang điểm đơn giản nhẹ nhàng, bôi son là đã đủ rồi.
“Bạn cô à?”, Mạc Hiển ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
Tần Lan cúi đầu thấp giọng nói: “Mau đi đi, gặp phải hai kẻ đáng ghét rồi!”
Vừa đi được hai bước đã nghe thấy âm thanh sau lưng càng lúc càng gần.
“Sao vậy? Lan Lan, hai chị em chúng ta chẳng dễ gì mới gặp được nhau, cô không muốn nói chuyện với tôi đến mức đó sao?”
Cô ấy bỗng dừng chân, quay đầu, gương mặt nở nụ cười cứng nhắc: “Trùng hợp vậy Đình Đình, không ngờ ở đây mà cũng gặp được cô!”
“Đúng vậy, bạn trai tôi muốn đến mua túi, nói muốn tặng cho tôi! Cô thì sao, đến đây làm gì vậy?”. Cô gái trang điểm đậm kia nheo mắt, cười khinh nói.
Cô gái này tên Tưởng Đình, hai người là bạn nối khố, nhưng vì người đàn ông trước mắt này mà trở mặt!
Người đàn ông béo mà cô ta khoác tay tên Dương Khải, lúc trước vẫn luôn theo đuổi Tần Lan, nhưng theo đuổi đã lâu vẫn không thành, cuối cùng trực tiếp tặng bó hoa hồng cho Tưởng Đình, hai người lập tức kéo nhau lên giường.
Sau đó cô gái này lại còn hận ngược Tần Lan, luôn cảm thấy cô ấy sẽ giành đàn ông với mình, cứ hai ba bận là cố ý khiến cô ấy khó coi ở trước mặt mọi người.
Sau đó hai người lập tức trở mặt, đã gần nửa năm không liên lạc với nhau rồi, hôm nay lại có thể gặp nhau ở đây cũng xem như oan gia ngõ hẹp.
Mạc Hiển vẫn chưa kịp phản ứng lại, đã cảm thấy bên cạnh có mùi hương thơm mát ùa đến.
“Tôi cũng đi cùng bạn trai đến đây đi dạo, không ngờ ở đây cũng gặp được hai người, đúng là khéo thật!”, Tần Lan khoác tay anh, tựa đầu vào vai anh mỉm cười nói.
Tần Lan phong tình vạn chủng, nhíu mày hay cười cũng đủ khiến đàn ông thất thần… Dương Khải này suýt nữa đã chìm vào lúm đồng tiền của Tần Lan rồi.