Hôm sau, đúng hẹn hơn phân nửa số đệ tử môn phái đều tập trung về sân luyện võ để xem đánh nhau.Trận so tài giữa đệ tử chưởng môn vừa thu nhận một ngày trước và đệ tử Thần Kiếm Sơn Trang Bạch Phi Tuyết.Trên Võ Đài.Bạch Phi Tuyết ôm trường kiếm đứng chờ đợi.
Nàng ta thật sự cũng không hy vọng gì về thất muội bởi vì thất muội có bệnh khờ, tư duy như hài tử sáu bảy tuổi.Nếu chỉ một ngày mà có thể đánh bại được nàng thì nàng luyện kiếm mười mấy năm qua có kích lợi gì.Bên dưới Võ Đài.Võ Vô Địch vịnh lấy vai Bạch Họa Họa căn dặn.“Họa Họa cứ theo cách ta hướng dẫn đánh nàng ta rơi xuống võ đài.
Nếu không Họa Họa sẽ bị mang trở về Thần Kiếm Sơn Trang!”Bạch Họa Họa đáp trả.“Về Thần Kiếm Sơn Trang thì có phụ thân, cho nên vui vẻ hơn!”Võ Vô Địch làm ra vẻ không vui nói.“Nếu như vậy Họa Họa sẽ bị phụ thân trách mắng vì không nghe lời!”Nói xong, Võ Vô Địch đưa cho nàng ta thanh kiếm gỗ +3 Sức Mạnh.
Bộ dáng như thể bất đắc dĩ lắm mới để hai tỷ muội đánh nhau.Bạch Họa Họa nhận lấy thanh kiếm gỗ, đây là thanh kiếm gỗ mà hôm qua tướng công đưa cho nàng luyện kiếm thuật.Trò chơi mà tướng công dạy nàng chỉ có ba bước.
Một là cầm kiếm gỗ quơ qua quơ lại chống đỡ khi bị tấn công.
Hai là cầm kiếm gỗ đâm tới.
Ba là quét từ dưới lên một đường.Dù trò chơi này có phần nhàm chán nhưng nàng kiên trì được.Tiếp theo trò chơi, tướng công còn kể cho nàng nghe chuyện Cô Bé Lọ Lem với tính cách dịu hiền, nết na và rất chăm chỉ.Đây không phải tướng công lấy hình ảnh Họa Họa mà vẽ ra sao?Bạch Họa Họa đưa ra quyết định rồi rụt rè bước lên Võ Đài.Đây là lần đầu tiên nàng cầm một thanh kiếm gỗ hướng về phía ngũ tỷ.Chuyện này mà phụ thân biết được không biết có trách mắng nàng hay không.Bạch Phi Tuyết ôm kiếm nhìn thất muội không có tinh thần chiến đấu.
Nàng lạnh lùng nói.“Ngũ tỷ đứng đây, thất muội có thể chạm được ngũ tỷ xem như thất muội thắng! Ý của thất muội thế nào?”Bạch Hoa Họa nghe ngũ tỷ nói xong liền đưa ánh mắt về phía Võ Vô Địch.
Võ Vô Địch làm cử động cổ vũ rồi dùng khẩu hình nói.“Cố lên, cứ tiến tới đâm ra một nhát kiếm là được.
Không sao đâu!”Bạch Họa Họa gật đầu rồi giơ kiếm sang một bên.Tiếp theo nàng bước về trước đâm ra một kiếm.Tức thì một loại uy áp bạo phát đi ra, tạo thành một cơn gió mang hơi hướng mũi kiếm đánh tới.“Kiếm thế!”Bạch Phi Tuyết giật mình tức thì rút kiếm ra khỏi võ, một tay cầm kiếm một tay trấn ở thân kiếm chống đỡ.
Bởi vì bất ngờ khiến Bạch Phi Tuyết không phòng bị, nàng bị đẩy lùi về sau năm bước chân.Sắc mặt Bạch Phi Tuyết kinh ngạc sau đó nhìn sang Võ Vô Địch đang cười mỉa mai.Nàng ta giận dữ, rút kiếm lao về phía Bạch Họa Họa.
Thế kiếm đều là lăng lệ, ác liệt trong Tam Tuyệt Kiếm của Thần Kiếm Sơn Trang.Đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc nhìn kiếm chiêu của Bạch Phi Tuyết diễn hóa ra vô số hư ảnh, đánh tới.Bạch Họa Họa vẻ mặt hoảng sợ, vừa rút lui về sau vừa nghe theo tướng công dùng kiếm quơ tới quơ lui chống đỡ.
Mỗi nhát kiếm chống đỡ nhìn bình thường nhưng ẩn chứa Kiếm Thế khiến Bạch Phi Tuyết dù là ở thế tấn công cũng bị phản chấn thoái lui về sau.Bạch Phi Tuyết mộng.Chỉ một ngày mà thất muội tiến bộ đến mức này, quả nhiên là tên vô sỉ kia có thủ đoạn.Chỉ đơn thuần là chống đỡ cũng tạo ra Kiếm Thế.Bạch Phi Tuyết sắc mặt ngưng trọng.
Nàng bắt đầu nghiêm túc.Nói đùa, nàng là đệ tử nổi bật có danh tiếng nhất ở Thần Kiếm Sơn Trang.
Danh khí hầu như bao trùm phía bắc Võ Minh.
Nếu mà thua trong tay tiểu muội có bệnh khờ thì mặt mũi nào nhìn mặt người khác nữa.Nàng cầm kiếm chỉ thiên, trong ánh mắt đã lộ ra sát khí.Loại khí thế này khiến Bạch Họa Họa nhất thời rung lên một cái.
Ánh mắt nàng lại nhìn sang tướng công Võ Vô Địch vẫn là một biểu cảm kỳ lạ và động tác cổ vũ quen thuộc.Bên dưới Võ Đài, một vài người tùy tùng của Thất Kiếm Sơn Trang nhận ra thế kiếm “Thất Kiếm Bái Sơn” của Thần Kiếm Sơn Trang.
Đây là tuyệt học trấn phái của Thất Kiếm Sơn Trang do trang chủ Lâm Nhất đánh bạc thua minh chủ Bạch Diệp Phi mà giao ra.Bạch Phi Tuyết quơ kiếm sang một bên, kiếm quang lóe lên tạo ra ảo ảnh kiếm vô cùng đẹp mắt.Bạch Phi Tuyết tiến về trước một bước, lấy thế rồi bất ngờ lao về phía Bạch Họa Họa.Bạch Họa Họa nhìn tuyệt kỹ mà ngũ tỷ thường xuyên dùng để trấn áp ác đồ.
Hôm nay ngũ tỷ lại hướng mình mà đánh, nội tâm nhất thời rung lên.“Ngũ tỷ, ngũ tỷ xem muội là ác đồ sao?”Loại khí thế mà Bạch Phi Tuyết truyền vào trường kiếm khiến Bạch Họa Họa gánh chịu áp lực mỗi lúc nhiều hơn.Bạch Họa Họa vẻ mặt sắp khóc.Nàng cầm kiếm gỗ quét từ dưới lên một đường, đồng thời quát lên.“Tỷ tỷ, tỷ không được xem muội là ác đồ!”Đường kiếm lóe lên, bắn thẳng về phía Bạch Phi Tuyết.Bạch Phi Tuyết nhìn Kiếm Thế bạo phát ra một loại khí tức vô cùng cường hoành, đồng thời tạo ra huyễn ảnh một nhát kiếm khí phản lại.Bạch Phi Tuyết đang tấn công cũng phải thu kiếm, né sang một bên.Kiếm Thế hữu hình thành kiếm khí bắn thẳng về phía vách đá xung quanh sân luyện võ, lưu lại một vết cắt thật sâu.Toàn bộ đệ tử mộng.Võ Vô Địch mộng.Bản thân là sư phụ trên danh nghĩa Bạch Họa Họa vậy mà không ngờ nha đầu ngốc này thực lực phi thường đến như vậy.
Không ngờ là Kiếm Thế hữu hình tạo ra kiếm khí.Nếu Bạch Phi Tuyết trúng phải chiêu vừa rồi, xem chừng không chết cũng tàn phế.Bạch Phi Tuyết đổ một giọt mồ hôi.
Cũng may nàng nhanh chân né sang một bên, nếu không nàng chết chắc.Bạch Phi Tuyết nhìn về phía vẻ mặt đắc ý của Võ Vô Địch.
Nàng cực kỳ căm ghét cái biểu cảm vô sỉ của cái tên chưởng môn này.Ngươi vô sỉ, vậy ta cũng vô sỉ cho ngươi xem.Bạch Phi Tuyết thu kiếm lại, chậm rãi tiến về phía Bạch Họa Họa dịu dàng nói.“Họa Họa đừng sợ, tỷ tỷ chỉ thử kiếm mà thôi không đánh thật!”“Thường ngày tỷ tỷ hay nhường đồ ăn cho Họa Họa, hay dẫn Họa Họa đi chơi phố.
Cho nên hôm nay Họa Họa nhường lại cho tỷ tỷ một lần được không?”Bạch Họa Họa lau nước mắt rồi ngây thơ nói.“Nhường… nhường thế nào?”Võ Vô Địch bên dưới võ đài cảm giác không ổn.
Nha đầu Bạch Phi Tuyết đang chiêu hàng.Bạch Phi Tuyết vịnh lấy vai Bạch Họa Họa nói.“Họa Họa cứ nói là Họa Họa không đánh nữa, Họa Họa nhận thua rồi đi xuống Võ Đài, như vậy là đã nhường cho tỷ tỷ.
Về sau tỷ tỷ sẽ tiếp tục nhường đồ ăn, dẫn Họa Họa đi chơi tiếp!”Bạch Họa Họa nghe xong, tức thì vui vẻ nói.“Họa Họa không đánh nữa, Họa Họa nhân thua… Họa Họa đi đây!”Nói rồi, Bạch Họa Họa đi xuống võ đài thẳng về hướng Võ Vô Địch với gương mặt méo mó.“Nữ nhân kia, quá vô sỉ! Dám ức hiếp một nữ hài ngây thơ đến như vậy”Bạch Phi Tuyết đứng trên Võ Đài, đắc ý ôm kiếm rồi sau đó lẳng lặng rời đi.Cùng lúc đó, bên ngoài sơn môn.Trên một nhánh cây lớn.Nhóm ba người chưởng môn Thất Sơn Phái Giang Phong lẳng lặng quan sát.Bọn họ dùng ống kính viễn chinh quan sát diễn biến trên Võ Đài.Cả ba đều phải công nhận là môn phái nhỏ Tiểu Kiếm Có Độc vẫn có tài năng thiên bẩm.
Một kiếm vừa rồi bọn họ quan sát bao hàm các loại Kiếm Thế hiếm gặp.Ẩn sĩ Không Văn Đạo thì thầm.“Ước chừng hôm sau, mười hai đường chủ đều có mặt đông đủ.
Cũng là lúc ra mặt rồi! Để xem lần này ai đủ thực lực cướp đoạt được lệnh bài…”Chưởng đạo quán Ngũ Hành Sơn Thanh Lão mỉm cười.“Không Văn Đạo lão đệ đã đợi không được rồi sao?”Ẩn sĩ Không Văn Đạo làm ra vẻ bất đắc dĩ.“Hai vị phu nhân đang chờ ta mấy ngày rồi.
Ta không muốn bị cắm cặp sừng trên đầu!”Chưởng môn Thất Sơn Phái khẽ tằng hắng.
Cái tên này, một tên ngoài năm mươi vẫn còn phóng túng như vậy.Có điều, ngoài mặt hắn điềm tĩnh nhưng nội tâm đã bắt đầu lo sợ.Trong mười hai người đường chủ Đại Ma Đầu có cái tên trưởng lão Mã Sơn của Tiêu Dương Phái với tính cách hung ác nhất.
Sợ gần môn phái nhỏ này chọc giận hắn, toàn môn phái bị diệt.Như vậy, ta lại sợ gánh dùm hắn một cái ác nghiệp.Vừa nói, ánh mắt hắn nhìn về phía sơn môn, vẻ mặt nhất thời đăm chiêu..