Tử Lê

Sau khi dỗ Băng Tà ngủ, giao cho Thanh Liên cùng Tiểu Thích Tử mang tới chỗ vú nuôi, Băng Khôi vẻ mặt vui mừng bế Tử Lê mặt đã đỏ đến có thể xuất huyết lên giường. Hắn động tác thuần thục rất nhanh cởi bỏ bộ nữ trang có chút lằng nhằng trên người Tử Lê, nhanh đến mức Tử Lê cho rằng hắn căn bản đã luyện thành tinh rồi.

Hắn vừa lòng nhìn thân thể trắng trong nhẵn mịn của Tử Lê, bàn tay to mang vết chai thô ráp tựa như đang nhấm nháp mà mơn trớn mỗi một tấc da thịt, hơn nữa còn dịu dàng xoa bóp làm cho chúng nổi lên hồng nhạt quang mang. Đến khi Băng Khôi liếm cắn vết tích hình chữ L mà năm đó hắn đã để lại trên vai Tử Lê, y liền khẽ rên rỉ thở dốc, nơi ấy đối với y đã sớm trở thành một trong những điểm mãn cảm nhất trên thân thể.

“Dùng miệng cởi bỏ quần áo của ta.” Băng Khôi nở nụ cười hồ ly chỉ vào một đoạn nút thắt trên hắc trường sam của mình, tay kia bắt đầu lần về phía đóa cúc hoa hồng nhạt nơi hậu đình của Tử Lê. Ngón tay trêu tức vẽ vòng quanh nơi đó khiến Tử Lê run rẩy một trận. Y trừng mắt lườm Băng Khôi, rồi mới quỳ xuống cúi người bắt đầu dùng miệng tháo từng nút buộc trên áo hắn. Theo mỗi kết khấu được rút ra, mảng ngực màu đồng cổ phủ kín vết thương của Băng Khôi liền hiển lộ. Tử Lê dùng cái lưỡi đinh hương của mình khẽ liếm lên từng đường sẹo trước ngực Băng Khôi, khiến hắn hơi run lên một chút.

Băng Khôi nhìn Tử Lê vẫn đang chuyên tâm tiếp tục tháo nút buộc trước ngực mình, ánh mắt hiện lên chút tia sáng, đưa từng ngón tay tham nhập vào tâm cúc của Tử Lê. Y run lên một cái dừng lại động tác, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu biến hồng lên giận trừng Băng Khôi. Hắn chỉ cười tươi rói, bắt đầu đưa đẩy.

“Không được dừng! Em còn chưa giúp ta tháo hết nút thắt đâu!” Hắn ác ý tăng tốc độ ra vào của ngón tay, rồi mới liếm cắn vành tai Tử Lê khiến y nhịn không nổi mà rên rỉ thành tiếng.

“Đừng... Ngươi thật đáng ghét... A a...”

“Đừng cái gì? Em nói rõ hơn chút đi!”

Tử Lê thần tình đỏ bừng trừng mắt lườm hắn một cái, quyết định nhịn xuống thanh âm tiếp tục giúp hắn đem nút thắt cởi bỏ.

Rồi mới, ước chừng qua gần một phút sau, Tử Lê cuối cùng cũng dùng miệng thành công cởi bỏ hết toàn bộ nút thắt quần áo trên người Băng Khôi. Phân thân của hắn giương cao cao bắt đầu tiết ra chất lỏng trong suốt, cúc hoa phía sau Tử Lê cũng bị Băng Khôi nới lỏng ra đến độ có thể nhét tận bốn ngón tay vào.

Sau đó, ngay lúc Tử Lê chưa kịp định thần, Băng Khôi đột nhiên rút hết ngón tay ra. Tiếp theo ôm lấy y, để y khóa ngồi trên người mình, phân thân sưng lớn mang theo luồng tức khí đã kìm hãm lâu ngày đặt vào giữa cúc hoa của Tử Lê khiến y thoáng kêu lên sợ hãi.

“Ngươi!!” Tử Lê đỏ mặt lại có chút bị đau khẽ mắng, nhìn Băng Khôi bị chính mình khóa ngồi ở dưới thân. Băng Khôi vẻ mặt thỏa mãn híp mắt, thở dốc vươn tay nắm lấy phân thân của Tử Lê bắt đầu động.

“Ưm a a... Động a...” Cảm giác phân thân bị nắm rồi chà xát, Tử Lê sảng khoái vặn vẹo thân mình nói, Băng Khôi bởi vì Tử Lê ngọ nguậy mà hô hấp trở nên càng thêm nặng nề, cố ý thúc một chút rồi cười mở miệng:

“Hôm nay ta muốn em động... Ta muốn ngắm nhìn bộ dáng điên cuồng của em ở trên người ta...”

“Ưm a a... Ngươi thật đáng ghét... A a...” Tử Lê ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng vẫn là tự mình cao thấp động lên.

Băng Khôi bắt đầu rên rỉ, rồi hắn buông ra bàn tay đang nắm lấy phân thân Tử Lê chuyển sang bóp chặt cặp mông tuyết trắng non mềm, bắt đầu dùng sức thẳng tiến, làm cho Tử Lê cuồng kêu lên.

“A a a ~~~ không phải ~~ a ~~ nói muốn ta động sao ~~ a a ~ xấu a a a!!” Tử Lê nhịn không được ngửa đầu về sau há mồm thở dốc.

Băng Khôi nhổm dậy cắn một nụ hoa trước ngực y, rồi mới đẩy ngã y xuống giường vạch mở bắp đùi y thay đổi tư thế tăng tốc thẳng tiến, làm cho Tử Lê kế tiếp đó ngay cả nói đều nói không nên lời, chỉ có thể rên rỉ.

“A a a a a a ~~~ Khôi ~~~~~ a a a a a ~~ Khôi ~~ a a a a!!” Tử Lê hai mắt thất thần túm lấy làn tóc dài của Băng Khôi gọi tên hắn.

“Gọi nhiều hơn đi... Ta thích nghe em gọi ta như vậy... A a...” Băng Khôi thở dốc nói, bởi vì cảm thấy hậu huyệt của Tử Lê mạnh thít chặt lại mà nhịn không được rên rỉ ra.

Biết Tử Lê sắp đạt tới cao trào, Băng Khôi khẽ nhếch khóe miệng, lập tức không chút do dự tăng tốc độ co rút dùng sức thúc tới, gần như ngay sau đó, hắn liền cảm giác có một dòng nhiệt nóng phun lên bụng mình. Tiếp theo chính hắn cũng cao trào đem tinh hoa của mình bắn tới chỗ sâu nhất trong cơ thể Tử Lê, toàn thân đầy mồ hôi nằm úp sấp lên người y thở dốc. Trong không khí tràn ngập vị nước trong veo trên người hắn cùng mùi hoa của Tử Lê.

“Ta yêu em...” Băng Khôi hôn môi Tử Lê thì thào nói.

“Ta cũng yêu ngươi...” Tử Lê hôn trả lại, ôm lấy Băng Khôi cùng nhau ngủ đến hừng đông.

***

Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, mặt trời treo cao nhô lên khỏi ngọn núi, cảm giác ấm áp hơn rất nhiều so với bình thường.

Lúc vào triều sớm, ngồi trên long ỷ được kết từ hoàng kim cùng ngọc bích, lục bảo, chim trả, bảo thạch, v.v…, Băng Khôi cười đến trông mặt như con mèo trộm được cá rán, khiến các thần tử đứng ở dưới điện không khỏi rùng mình.

“Khụ..! Bệ hạ... Bệ hạ!” Bạn tốt kiêm Tả Thừa tướng của Băng Khôi – Úy Mân Ngạn gắng dùng sức ho một chút nhắc nhở Băng Khôi hắn bây giờ là đang thượng triều. “Vậy người quyết định thế nào?”

“A! Ờ ~ đúng rồi... Nha đầu Bích Thủy kia là định gả mình cho vị tráng sĩ đã cứu mạng nó đúng không?” Băng Khôi lập tức khôi phục bộ dáng cùng vẻ mặt nghiêm túc như thường khi vào triều, hỏi: “Tả Thừa tướng đã từng gặp qua vị tráng sĩ kia chưa?”

“Hồi bẩm bệ hạ, vi thần đã gặp qua. Ngày ấy chính là vi thần cùng Bích Thủy công chúa... đi du ngoạn, sau đó đụng độ một đám loạn tặc đánh lén, may mắn có vị tráng sĩ kia đi ngang qua đúng lúc cứu giúp.” Úy Mân Ngạn bất đắc dĩ hồi báo.

Băng Khôi hiểu được ‘du ngoạn’ trong lời nói của hắn kỳ thật là Bích Thủy bắt Úy Mân Ngạn đưa nàng ra cung vui chơi mới có thể rước lấy họa này.

“Ta đây cần phải đáp tạ hậu hĩnh cùng thuận tiện gặp mặt vị tráng sĩ kia... Hắn trước mắt đang ở chỗ nào?” Băng Khôi thoáng nghiêng thân tựa vào tay vịn trên long ỷ, có chút trầm ngâm, nghĩ thầm nha đầu kia chắc sẽ không đem người ta an bài ở tẩm cung của chính nàng đấy chứ?!

“Hồi Hoàng Thượng, tráng sĩ kia hiện đang tạm trú trong Nhật Biệt Hương viện. Vốn công chúa là muốn xin cho hắn ở tại tẩm cung của nàng... là một tiểu biệt cư gần đó.. Nhưng vi thần cho rằng như vậy không ổn, nên đành mời tráng sĩ chuyển đến Nhật Biệt Hương.”

Úy Mân Ngạn nói tới đây ánh mắt bi thương nhìn Băng Khôi. Bởi vì quyết định này của hắn khiến nha đầu Bích Thủy kia ngày nào nhìn thấy hắn cũng cằn nhà cằn nhằn, còn lăm le muốn xử lý hắn. Trước đó đã đem bức tranh phúc sơn thủy tự mà hắn nâng niu lâu nay ném vào lửa đốt rụi!! Hại hắn thiếu chút nữa nổi điên.

“Thật sự là làm khó cho hiền thần như ngươi rồi...” Băng Khôi có thể thấu hiểu tại sao hắn lại lộ ra vẻ mặt như vậy. Nha đầu Bích Thủy chết tiệt kia tám phần là bởi vì Mân Ngạn đem ‘người trong lòng’ của nàng ‘cưỡng chế’ chuyển qua nơi khác ở mà khiến Mân Ngạn ăn không ít trái đắng, hôm trước còn nghe nói nàng đã thiêu rụi luôn bức tranh chữ của Ngô Đạo Tử mà hắn yêu thích nhất. “Trẫm sẽ sai người đi xin Ngô Đạo Tử vẽ lại một bức bồi thường cho ngươi....”

“Tạ ơn Hoàng Thượng!” Úy Mân Ngạn nghe xong chỉ muốn khóc lóc đáp tạ. Bức họa kia hắn chính là xin xỏ Ngô Đạo Tử mãi mới chịu vẽ cho hắn đó! Hiện tại có thể lấy lại một bức, hắn quả thực là sắp cao hứng chết đi được!!

“Nếu không còn chuyện gì bẩm tấu thì bãi triều!” Băng Khôi vung tay lên đứng dậy. “Tả Thừa tướng, ngươi lưu lại, trẫm có việc muốn thương lượng với ngươi.”

Sau khi đợi cho văn võ bá quan đều lui ra chỉ còn lại có Úy Mân Ngạn cùng Băng Khôi hai người ở trên đại điện trống rỗng, Úy Mân Ngạn bắt đầu xịu mặt xuống kêu rên với Băng Khôi.

“Băng Khôi a a a ~~~~~~!! Van xin ngươi hãy về dạy bảo Bích Thủy chút được không! Ta sắp bị nàng chọc điên rồi!” Hắn quả thực là lệ thanh tụ hạ, vẻ mặt tối tăm đau xót.

Băng Khôi thương cảm vỗ vỗ bả vai Úy Mân Ngạn mở miệng nói: “Nha đầu Bích Thủy kia đích thật là bị ta chiều quá hóa hư rồi... Mân Ngạn, dẫn đường cho ta đến Nhật Biệt Hương viện đi, nha đầu kia hiện tại nhất định là đang ở đó quấn lấy người ta! Ta hôm nay nhất định phải răn dạy nàng thật nghiêm khắc!”

“Dạ!”

***

Một trận cười huyên náo đánh thức Tử Lê đang nằm nghỉ trên giường, y cảm giác toàn thân mỏi mệt mà đứng dậy, rồi thấy có người đi đến, là Thanh Liên.

“Chủ tử, người dậy rồi ~ Bích Thủy công chúa đến thăm người đó!” Thanh Liên vừa thay quần áo rửa mặt chải đầu cho Tử Lê vừa cười hì hì: “Công chúa còn mang theo một vị công tử bộ dạng rất tuấn tú, nói là muốn dẫn tới cho người xem mặt!”

“Hửm ~ vậy sao?” Tử Lê cười khẽ để Thanh Liên giúp mình mặc vào một bộ y sam dài tay màu nguyệt sắc, vấn búi tóc cài cây trâm hình con bướm đậu lên đóa lê vàng mà Băng Khôi đã đặt làm riêng cho y. Nàng nhẹ nhàng giúp Tử Lê tô son đánh phấn, làm cho gương mặt vốn đã thanh tú đáng yêu của y trở nên càng thêm động lòng người.

“Nha đầu kia chắc là thèm lấy chồng rồi, cho nên muốn hoàng tẩu ta đây giúp nàng xem qua một chút vị hôn phu mà nàng đã chọn kia có hợp cách hay không đấy thôi ~ ”

“Hì hì hì ~ người hiểu muội nhất đúng là chỉ có hoàng tẩu!” Bích Thủy bước vào ngay khi Tử Lê vừa trang điểm xong. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu mang mắt ngọc mày ngài, cái mũi cao thẳng cùng đôi môi anh đào xinh xinh kia liền xuất hiện giữa bức mành ngọc. Nàng hôm nay mặc bộ y sam màu đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lớn làm từ lông bạch hồ, trong tay ôm Băng Tà đã bị bọc thành cục bông.

“Dẫn ta đi coi nào ~ Để ta xem xem là công tử nhà ai mị lực lớn như vậy, có thể mê đảo Bích Thủy nhà ta đến độ lập tức đòi lấy chồng thành thân ~ ” Tử Lê đón lấy Băng Tà vừa nhìn thấy y liền giãy giụa đòi mẫu phi ôm từ trong tay Bích Thủy.

“Yo ~ ngươi tiểu tử này thật đúng là dính mẹ! Ta thấy ngươi vừa nãy cũng có nhiệt tình thế với bác ngươi đâu?!” Bích Thủy khom thân bóp bóp cặp má phúng phính của Băng Tà nói. Hắn lập tức quay mặt đi vùi vào ngực Tử Lê không cho Bích Thủy sờ.

Tử Lê thấy vậy ha hả cười kéo tay Bích Thủy xuyên qua bức mành châu lấp lánh kia tiến tới đại sảnh. Vừa bước vào, ánh vào mắt Tử Lê là bóng dáng một nam tử khoác trường bào màu xanh thẫm có thân hình cao lớn lại thon dài. Nam tử kia chính đang quay lưng về phía cửa, thưởng thức phong cảnh ngoài sân. Hoa mai đã rụng hết, chỉ còn lại những chồi non xanh biếc cùng mầm quả mới nhú. Khi nhìn đến tấm lưng kia, Tử Lê có chút sửng sốt, chỉ vì tấm lưng ấy đem đến cho y cảm giác rất quen thuộc...

Nằm trên chiếc ghế hoa mộc, Tiểu Nguyệt Nha vừa thấy Tử Lê đi ra liền lập tức hưng phấn nhào tới làm nũng, động tác này khiến cho nam tử mặc lục bào chú ý. Hắn cũng đưa mắt theo phương hướng Tiểu Nguyệt Nha chạy qua, đồng tử khi vừa bắt gặp gương mặt Tử Lê liền kinh ngạc phóng lớn.

Tử Lê khom người vỗ vỗ Tiểu Nguyệt Nha sau, ngẩng đầu lên muốn cất tiếng chào hỏi người nam tử đã xoay đầu lại. Nhưng lời nói đến bên miệng khi nhìn thấy gương mặt hắn, lại biến mất ở trên môi. Nụ cười cũng nháy mắt cứng ngắc.

“Dật...” Tử Lê run rẩy đôi môi phun ra từ này, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc nhìn nam tử. Gương mặt nam tử thoáng cương một chút.

“Hoàng tẩu sao biết hắn tên là Diệc a? Chẳng lẽ hoàng tẩu cũng quen biết Tư Diệc?” Không có phát hiện dị trạng, Bích Thủy buông tay Tử Lê ra, đi đến bên cạnh nam tử giữ chặt cánh tay hắn cười mở miệng giới thiệu.

“Hắn chính là người mà muội muốn hoàng tẩu đến xem, cũng là ân nhân cứu mạng của muội — Huyền Tư Diệc!”

Tử Lê nghe xong, cái miệng nhỏ khẽ nhếch nhìn gương mặt cơ hồ giống y đúc Huyền Dật hiện tại cũng là tràn đầy kinh ngạc cùng vô vàn cảm xúc phức tạp khác của Huyền Tư Diệc, mãi không nói lên lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui